Nếu như khi đó Bạch Trân Trân là dáng vẻ hiện tại này, chỉ sợ Châu Mẫn Du sẽ chỉ tự ti mặc cảm chứ không dám bắt chước dáng vẻ của cô, biến mình thành dáng vẻ của Bạch Trân Trân.
Khi đó mặc dù Bạch Trân Trân cũng xinh đẹp, nhưng cô cũng ngây ngô, bảo thủ, không bộc trực, điều cô có chỉ có gương mặt kia mà thôi. Mà cũng chính bởi vì vậy, mới khiến cho Châu Mẫn Du sinh ra hoang tưởng, cho là mình có thể thay thế Bạch Trân Trân.
Trên thực tế cô ta cũng làm được, rất nhiều người chỉ nhìn bóng lưng sẽ tưởng cô ta là Bạch Trân Trân, chỉ khi thấy được trực diện gương mặt cô ta mới chửi một câu.
Kết quả cô ta lặn hụp đến bây giờ, theo đuổi tới hiện tại, vốn cho là cô ta đã bỏ Bạch Trân Trân xa xa ở đằng sau. Dù sao ngày đó lúc xuất hiện trong nhà cô ta, Bạch Trân Trân ăn mặc đúng quy đúng củ, không có bao nhiêu khác biệt lúc đi học.
Cô ta cho là mình thấy được một đời của Bạch Trân Trân, biết cô mãi mãi không có khả năng trở mình. Cho nên cô ta mới khoe khoang trước mặt Bạch Trân Trân tất cả mọi thứ cô ta có được, nói cho Bạch Trân Trân rằng tất cả mọi thứ cô ta có là những thứ cả một đời cô cũng không thể đạt được.
Nhưng bây giờ cô ta đang nhìn thấy cái gì?
Một cô gái có dung mạo diễm lệ, xinh đẹp vô song, tươi đẹp như mặt trời mới mọc, thanh tú động lòng người đứng trước mặt của cô ta. Cô đẹp tới mức có tính công kích cực mạnh, dù cô không làm gì, chỉ yên lặng đứng ở nơi đó thì vẫn khiến người ta cảm thấy tính công kích cực mạnh.
Trong lòng Châu Mẫn Du oán hận cực kỳ, nghĩ đến mình cóc đi guốc, khỉ đeo hoa, cố gắng thẩm mỹ thành dáng vẻ của Bạch Trân Trân, cô ta đã từng cho là mình đã có thể thay thế Bạch Trân Trân dễ như trở bàn tay, nhưng khi cô ta thể hiện dáng vẻ chân chính của mình trước mặt cô, Châu Mẫn Du mới phát hiện chênh lệch giữa mình và Bạch Trân Trân rốt cuộc lớn đến bao nhiêu.
Nhìn cô ta thế này, Bạch Trân Trân lấy làm lạ nói: "Châu Mẫn Du, hồn phách của cô có lẽ tôi đã nhập lại cho cô rồi, không mất xíu nào cả, sao cô vẫn thơ thẩn thế này?"
Bạch Trân Trân nói xong, tiến tới trước mặt Châu Mẫn Du, vươn tay quơ quơ trước mắt của cô ta.
"Chẳng lẽ cô vẫn chưa khôi phục lại như cũ? Nếu không là tôi lại tính sai rồi?"
Ngay tại lúc lòng Bạch Trân Trân tràn đầy nghi ngờ, Châu Mẫn Du đột nhiên hét lên một tiếng, vươn tay quơ về phía mặt Bạch Trân Trân.
"A a a!!!!"
Bạch Trân Trân xinh đẹp vô song chính là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của Châu Mẫn Du, nhất là như bây giờ cô ta đang rêu rao trước mặt Bạch Trân Trân, Châu Mẫn Du càng oán hận cô.
Hiện tại cô ta không nghĩ đến bất cứ điều gì, chỉ muốn phá hủy Bạch Trân Trân, như thế mới có thể tiêu trừ sự oán hận trong lòng của cô ta.
Nhưng mà Bạch Trân Trân tránh thoát đòn công kích này của cô ta dễ như trở bàn tay, Châu Mẫn Du vừa mới tỉnh lại linh hồn và thể xác chưa hoàn toàn dung hợp lại, cô ta trong cơn tức giận mà tấn công Bạch Trân Trân, nhưng không đánh được vào người không nói, bản thân Châu Mẫn Du thì nghiêng người một cái, nặng nề mà ngã rầm xuống đất.
Châu Mẫn Du ngã xuống đất đã sững sờ, cô ta giãy giụa muốn đứng lên, nhưng lại hoảng sợ phát hiện rằng hình như mình đã mất đi quyền khống chế thân thể, đầu óc của cô ta liên tục ra lệnh nhưng hình tay tay chân của cô ta có tư tưởng của mình, mình tự làm theo ý mình, mỗi cái tay chân đều vươn về các phía trái ngược, nhìn tư thế đó giống như là muốn tự mình lăng trì bản thân vậy.
Bạch Trân Trân chậc lưỡi một cái, ngồi xổm xuống nhìn về phía Châu Mẫn Du.
Cô ta đau tới mức kêu rên liên hồi, mồ hôi trên trán rơi như mưa, Bạch Trân Trân nhìn về phía cô ta, khẽ mỉm cười: "Châu Mẫn Du, đây là cô gieo gió gặt bão, cô không cần thân thể này, lựa chọn vứt bỏ nó, mặc cho nó dần dà dần dà mất đi sinh mệnh, hiện tại lại trở về rồi, xem ra thân thể của cô hình như không hoan nghênh linh hồn của cô cho lắm nhỉ."
Giết người giết tâm trước, không gì hơn cái này, Châu Mẫn Du tức giận rít lên.
"Bạch Trân Trân, tao muốn giết mày, mày đã làm cái gì? Rốt cuộc mày đã làm cái gì?"
Thật ra Châu Mẫn Du đã đoán được tương đối sẽ xảy ra những chuyện gì, nhưng cô ta không thể tiếp nhận được sự thật này, chết cũng không chịu thừa nhận, ngược lại lớn tiếng chất vấn Bạch Trân Trân, đẩy toàn bộ sai lầm lên đầu Bạch Trân Trân.
Vẻ mặt Bạch Trân Trân từ đầu đến cuối đều mỉm cười, ánh mắt nhìn Châu Mẫn Du tựa như là nhìn tôm tép nhãi nhép, cô thừa biết làm sao kích động Châu Mẫn Du, hiện tại đã đang làm như vậy.