Mặc dù Lý Gia Vận rất hào phóng với Châu Mẫn Du, muốn cái gì cho cái đó, nhưng Châu Mẫn Du vẫn không vừa lòng. Mặc dù cô ta thẩm mỹ thành dáng vẻ của Bạch Trân Trân, nhưng lại chán ghét cứ mãi làm thế thân của Bạch Trân Trân cho nên đã nghĩ hết tất cả biện pháp muốn thay đổi tất cả. Cô ta dùng một vài thủ đoạn, thuyết phục Lý Gia Vận, để cô ta thay thế Tống Nhã Lan, trở thành Tống Nhã Lan.
Thuật đổi hồn phải trả giá rất lớn, dù sao sở dĩ cấm thuật trên thế giới này bị trở thành cấm thuật cũng là bởi vì cái giá phải trả là cực kỳ khổng lồ. Muốn đổi hồn thành công nhất định phải có một vật tế, và vật tế này nhất định phải cam tâm tình nguyện hi sinh. Lúc ấy Lý Gia Vận đang si mê Châu Mẫn Du, cho nên anh ta không hề hoài nghi, lập tức đồng ý. Châu Mẫn Du lừa gạt Lý Gia Vận, chuyện đổi hồn đúng thực đã thành công, nhưng tương tự, Lý Gia Vận cũng đã mất đi tính mạng không lâu sau đó.
Nghịch thiên cải mệnh không phải dễ dàng như vậy, đây không phải là ranh giới một đổi một, cái giá cần trả là cái giá mà người thường không thể tưởng tượng nổi. Vào khoảnh khắc thuật đổi hồn thành công, đã đại biểu Lý Gia Vận sẽ hồn phi phách tán, vĩnh thế không được siêu sinh. Về phần Tống Nhã Lan, cô ấy cũng cam tâm tình nguyện đồng ý trở thành vật chứa linh hồn của Châu Mẫn Du.
Dù sao cũng là chuyện mà Lý Gia Vận yêu cầu, kẻ yêu đương mù quáng sao lại không đồng ý cho được?
Vào giây phút đổi hồn thành công, kết quả của Lý Gia Vận đã định sẵn rồi, anh ta sẽ hồn phi phách tán , chờ đến khi Châu Mẫn Du hoàn toàn trở thành Tống Nhã Lan, Tống Nhã Lan cũng sẽ biến mất triệt triệt để để ở thế giới này. Châu Mẫn Du còn nói nơi thi triển tà thuật, nơi thi triển tà thuật ngay phòng ngủ của Tống Nhã Lan và Lý Gia Vận, trận pháp vẽ ở mặt sau ván giường, đó là dùng máu của Tống Nhã Lan vẽ mà thành.
Đây chính là toàn bộ quá trình gây án của Châu Mẫn Du.
Sau khi tất cả lời nói thật đều đã nói xong, bùa nói thật trên người Châu Mẫn Du không đốt tự cháy, cô ta vẫn nhớ rõ ràng trước đó mình nói cái gì, sắc mặt Châu Mẫn Du đột nhiên thay đổi.
Bạch Trân Trân lẳng lặng nhìn cô ta, quơ quơ băng ghi âm trong tay.
"Cô tiêu rồi."
Sắc mặt Châu Mẫn Du thay đổi, hô lên: "Tôi không phải vậy, tôi không có, cô giở trò lừa bịp! Cảnh sát Hương Giang không thể phá án giống như cô thế này được, những lời cô gạt tôi nói không thể làm chứng cớ!!!"
Bạch Trân Trân cười, giọng nói của cô càng dịu dàng.
"Thế nhưng, tôi không phải cảnh sát Hương Giang, tôi chỉ phụ trách tìm ra chân tướng, về phần cái loại chứng cứ khác đương nhiên sẽ có cảnh sát tìm."
"Sẽ không phải là cô tưởng làm tà thuật sẽ có thể trở thành vật ngoài vòng pháp luật chứ? Nghĩ gì thế, làm chuyện xấu sẽ lưu lại dấu vết, cô dùng tà thuật hại người, khoan chưa nói cô sẽ bị trừng phạt, cô cảm thấy Lý Hằng Thiên sẽ bỏ qua cho cô sao?"
Thật sự cho rằng quả phụ nhà giàu sang dễ đảm đương như thế sao?
Lý Gia Vận và Tống Nhã Lan không hổ là một đôi vợ chồng, hai người đều là kẻ yêu đương mù quáng từ đầu đến đuôi, có điều khác biệt chính là Tống Nhã Lan là đồ mê muội Lý Gia Vận, Lý Gia Vận là đồ mê muội Châu Mẫn Du, nếu như Châu Mẫn Du là đồ mê muội Tống Nhã Lan, thế này đã tạo thành vòng tròn khép kín rồi...
Nói theo hướng khác, mặc dù có cho cũng chả ai thèm đồ mê muội.
Mặc dù Bạch Trân Trân cũng rất không thích kẻ yêu đương mù quáng. Nhưng cái này không đại biểu cô muốn nhìn thấy người khác lợi dụng kẻ yêu đương mù quáng đến tận cùng, sau đó là phá hủy người đó sạch bong.
Chỉ cần kẻ yêu đương mù quáng không làm khổ người khác, hai bên không phạm pháp, thế nhưng lợi dụng sự yêu đương mù quáng của kẻ yêu đương mù quáng để giết người, người thế này nên xuống địa phủ.
Châu Mẫn Du không ngờ quanh đi quẩn lại, mình vậy mà lại bị hủy diệt trong tay Bạch Trân Trân, cô ta tức giận tới mức hét lên đinh tai nhức óc, sau đó hai mắt nhắm lại, cứ thế bị Bạch Trân Trân chọc tức đến ngất đi.
Nhìn xem Châu Mẫn Du ngã dưới đất hôn mê bất tỉnh, Bạch Trân Trân chậc lưỡi một cái, cam chịu bế người từ dưới đất lên, đặt ở trên giường.
Lúc bế người lên, quần áo bệnh nhân trên người cô ta hơi he hé, Bạch Trân Trân thấy trên người Châu Mẫn Du xuất hiện không ít vết hoen tử thi.
Người còn sống, thế mà đã có vết hoen rồi sao?
Kiến thức rất vi phạm khoa học, nhưng trên thế giới này, có bao nhiêu chuyện giải thích bằng khoa học chứ?