Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 368 - Chương 368:

 Chương 368: Chương 368: Chương 368:

Sau khi từ phòng bệnh ra ngoài, Bạch Trân Trân giao băng ghi âm cho Ông Tấn Hoa.

"Chuyện này tôi đã gần như giải quyết rồi, kiếm chút tiền của các anh thật là khó khăn, sức lực và tinh thần tôi đã bỏ vào đó đúng là không ít..."

Vụ án này này đến bây giờ đã gần như sáng tỏ rồi, về sau tra như thế nào, nên làm cái gì, đều không có liên quan đến Bạch Trân Trân.

Lý Gia Vận là gieo gió gặt bão, Châu Mẫn Du cũng sẽ trả cái giá nên trả, về phần kẻ yêu đương mù quáng Tống Nhã Lan.

Mặc dù cô ấy yêu đương mù quáng, nhưng tội không đáng chết, hi vọng bản thân cô ấy có thể nghĩ thông suốt.

"Cô Bạch."

Ông Tấn Hoa đột nhiên mở miệng gọi cô một tiếng, Bạch Trân Trân ngẩng đầu nhìn về phía rồi anh, trong đôi mắt hiện lên sự khó hiểu: "Sao vậy?"

Anh chỉ chỉ cửa phòng đóng chặt, sau đó nói: "Trước đó có lẽ là Châu Mẫn Du là một người bình thường, sao cô ta biết thuật đổi hồn này?"

Bạch Trân Trân vừa rồi chỉ hỏi thăm quá trình phạm tội của Châu Mẫn Du, nhưng chưa hỏi thử sao cô ta biết loại tà thuật này, điều này khiến Ông Tấn Hoa có chút bất an.

Phải biết Bạch Trân Trân lúc học đại học cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, với việc Châu Mẫn Du học mọi hành vi cử chỉ của cô, thậm chí xem xét hành vi điên cuồng muốn đóng giả thành cô, nếu như lúc lên đại học cô ta đã có bản lĩnh này, chả phải đã sớm thay thế Bạch Trân Trân rồi sao? Sẽ có thể cứ mãi kéo tới hiện tại?

"Cô Bạch, cô không có cân nhắc đến vấn đề này sao?"

Ông Tấn Hoa cảm thấy với sự thông minh của Bạch Trân Trân, chưa hẳn không cân nhắc đến, chỉ là không biết cô đang lo lắng thứ gì, cho nên mới không nhắc đến chuyện này.

Ông Tấn Hoa thật lòng quan tâm cô, Bạch Trân Trân cười, nói: "Hỏi không ra. Hơn nữa cô ta cũng không phải là kẻ cầm đầu, chỉ là người được chọn thôi."

Có người lợi dụng lòng tham của cô ta, cho nên mới tạo thành cục diện như bây giờ. Lúc dùng bùa nói thật, Bạch Trân Trân loáng thoáng cảm thấy điều gì đó, cho nên không hỏi đến những thứ có cấp độ càng sâu, cô có một loại dự cảm, nếu như mình tiếp tục hỏi tiếp, cái mạng này của Châu Mẫn Du chưa hẳn có thể giữ được. Cô cũng không giấu diếm Ông Tấn Hoa, nói hết những thứ mình suy đoán cho anh.

"Sau lưng cô ta vẫn có người núp lùm, có điều việc này đã không liên quan đến sở cảnh sát các anh, tôi sẽ nói với người Huyền Môn, đây là chuyện bọn họ nên nhúng tay kiểm soát."

Quy củ bên trong Huyền Môn phong phú sâm nghiêm, ngay cả các sách huyền học cũng không thể lưu truyền bên ngoài, loại chuyện dụ dỗ người bình thường dùng tà thuật hại người cũng là điều không được cho phép trong Huyền Môn.

Quá trình thi triển tà thuật quỷ quyệt ly kỳ, tính tổn thương cực lớn, người bình thường vẫn không nên dây vào mới tốt.

Ông Tấn Hoa lại hỏi: "Vậy còn cô? Sẽ có nguy hiểm gì không?"

Bạch Trân Trân cười, vỗ vỗ cánh tay của Ông Tấn Hoa: "Đừng lo lắng, tôi không sao, hơn nữa, hiện tại tôi cũng là người có gốc rễ to."

"Gốc rễ to?"

Ông Tấn Hoa ở thời đại 90 vẫn không biết hàm nghĩa của căn cơ to, Bạch Trân Trân đổi một kiểu hình dung khác mà anh có thể nghe hiểu.

"Bây giờ tôi biết không ít các đại ca có căn cơ sâu dày, loại chuyện này do bọn họ quản, tôi chỉ cần nói cho bọn họ là được."

Thanh lý môn hộ là chuyện bọn họ nên làm, Bạch Trân Trân thông báo với bọn họ một tiếng là được, dù sao Huyền Môn muốn duy trì được thanh danh của mình, loại người dùng tà thuật hại người này, không biết thì thôi, nếu biết khẳng định sẽ thanh lý môn hộ.

Ông Tấn Hoa nghe vậy, không nói thêm gì.

Trước khi đi, Ông Tấn Hoa hàn huyên với bác sĩ chốc lát, lại bàn giao với cảnh sát canh giữ ở đây một phen, về sau mới dẫn theo Bạch Trân Trân rời đi.

Từ bệnh viện đi ra, đã là mười hai giờ khuya rồi, Bạch Trân Trân mệt mỏi cực kỳ, cô miễn cưỡng lên tinh thần nói: "Trưởng khoa Ông, anh về sở cảnh sát đi, tôi đón xe trở về."

Trên mặt Ông Tấn Hoa có thêm mấy phần vẻ bất đắc dĩ: "Cô Bạch, đã là mười hai giờ rồi, sao tôi có thể để cô trở về một mình được?"

Là anh tìm Bạch Trân Trân hỗ trợ, hiện tại Bạch Trân Trân đã giải quyết vấn đề, anh không thể cứ vậy để cô trở về chứ?

"Tôi đưa cô trở về."

Thấy Ông Tấn Hoa kiên trì, Bạch Trân Trân cũng không nói thêm gì, ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

"Được."

Ông Tấn Hoa đưa Bạch Trân Trân về nhà trước, mãi đến khi đưa người vào cửa nhà rồi anh mới lái xe trở về sở cảnh sát.

Sau khi Tống Chí Viễn và Dư Thu Hồng nhận được điện thoại của Từ Phong thì lập tức tới sở cảnh sát, bọn họ cũng nhìn thấy Tống Nhã Lan bị còng tay.

Bình Luận (0)
Comment