Lúc này Tống Nhã Lan đã không quấy phá nữa, chỉ ngẩn ngơ ngồi yên ở đó, hai mắt vô thần nhìn vách tường xám trắng trước mặt, ai cũng không nhìn ra cô ấy đang suy nghĩ cái gì.
Dư Thu Hồng liếc mắt một cái là nhận ra cô ấy là đứa con gái thực thụ của bà ấy, bà ấy xông vào nhà tạm giam, ôm Tống Nhã Lan, lập tức gào khóc.
"Nhã Lan, Nhã Lan, Nhã Lan của mẹ, con có biết mẹ nhớ con biết mấy không..."
Bà ấy khóc đứt ruột đứt gan, nhưng Tống Nhã Lan lại giống như bị mất hồn, cô ấy ngơ ngác ngồi ở đó, hai mắt vô thần, giống như không mảy may cảm giác được tất cả những thứ đang xảy ra bên ngoài.
Sau khi Tống Chí Viễn thấy cảnh này, trong lòng rất chua xót, ông ấy miễn cưỡng xốc lên tinh thần, hỏi thăm Từ Phong chuyện này là sao.
"Không phải nói là Châu Mẫn Du chiếm thân thể của con gái tôi sao? Vậy con gái tôi trở về thế nào vậy?"
Từ Phong cũng không giấu diếm Tống Chí Viễn, trực tiếp kể những chuyện Bạch Trân Trân đã làm, nói: "Là Bạch Trân Trân - cô Bạch làm, cô ấy là cố vấn đặc biệt do sở cảnh sát mời về, là cô ấy khiến Tống Nhã Lan lại trở về trong thân thể của mình."
Bạch Trân Trân sao?
Tống Chí Viễn nhớ tới cô gái xinh đẹp chó chút lóa mắt cùng Ông Tấn Hoa đến nhà ông ấy ngày hôm đó, ngày hôm đó ông ấy van xin cô như vậy, nhưng cô vẫn không chịu đổi Tống Nhã Lan lại, không ngờ cô lại là người ngoài lạnh trong mềm.
"Giám sát Từ, thế cô Bạch đang ở đâu? Tôi muốn đích thân cảm ơn cô ấy."
Tống Chí Viễn thật lòng thật dạ nói, có điều Từ Phong lại nói một câu.
"Đừng vội cảm ơn, cô Bạch có chuyện bảo tôi chuyển lời cho ông."
Tống Chí Viễn lập tức đứng thẳng người: "Giám sát Từ, mời nói."
Thế là Từ Phong bèn nói những lời Bạch Trân Trân đã nói cho Tống Chí Viễn.
"Mặc dù linh hồn của Tống Nhã Lan đã nhét về trong thân thể của cô ấy, nhưng xem ra cô ấy cũng không muốn sống nữa, khát vọng sống của cô ấy rất thấp, rất có thể sẽ vì Lý Gia Vận mà tuẫn tình."
Bạch Trân Trân đã nói rất rành mạch, sở dĩ cô cứu Tống Nhã Lan là không muốn để chuyện này trở nên phức tạp, dù sao Tống Nhã Lan cũng được xem là người có thân phận có địa vị, nếu như chết tại sở cảnh sát không minh bạch như thế, điều này không tốt cho thanh danh của Ông Tấn Hoa và Từ Phong.
Đương nhiên, những lời này Từ Phong không có nói cho đối phương biết, chỉ nói là Tống Nhã Lan không muốn sống, thời điểm tỉnh táo lại cô ấy cứ mãi đi tìm chết, bọn họ cũng là vì bảo vệ cô ấy nên mới chặn miệng và còng cô ấy lại.
Tống Chí Viễn nghe vậy, không khỏi ngây ngẩn cả người, ông ấy không chắc hỏi một câu: "Con tôi không muốn sống tiếp nữa?"
Từ Phong gật đầu: "Đúng vậy, bên này có màn hình giám sát, ông có thể xem."
Nói xong, anh dẫn theo Tống Chí Viễn nhìn màn hình giám sát của phòng tạm giam.
Tống Chí Viễn nhìn thấy con gái mình sau khi tỉnh táo, nhưng vẫn nhất mực muốn tìm chết, dù là lúc Từ Phong nói với cô ấy, vì cha mẹ của cô ấy, cô ấy phải kiên trì, cô ấy vẫn lựa chọn tự sát, khóc lóc bảo Từ Phong để cô ấy tìm chết.
"Gia Vận đã chết, em không thể không có anh ấy, không có Gia Vận em sống có ý nghĩa gì? Anh để em chết có được hay không? Coi như em van xin anh, anh để em chết được không?"
Nhìn cô gái trong đoạn ghi hình cứ mãi khóc lóc van xin được đi chết hết lần này đến lần khác, ông ấy đột nhiên nghĩ tới tình cảnh lúc bọn họ nhìn thấy linh hồn của cô ấy.
Khi đó Tống Nhã Lan cũng thế này, cô ấy khóc lóc van xin bọn họ, để bọn họ tha cho cô ấy, để cô ấy tìm chết theo Lý Gia Vận, dường như trong lòng của cô ấy, ngoại trừ Lý Gia Vận ra, những người khác đều không đáng nhắc tới.
Trái tim vốn đã bị tổn thương một lần, lần này lập tức bị đâm xuyên thấu, trong lòng Tống Chí Viễn lạnh run, nghĩ đến Dư Thu Hồng bởi vì con gái không muốn trở về thể xác mà không ăn không uống, càng cảm thấy không đáng cho vợ mình.
Cô ấy có vô số cơ hội có thể trở về, cô ấy không phải không hề có lựa chọn nào khác, thế nhưng cô ấy cam nguyện chỉ cần một người đàn ông vứt bỏ cô ấy chứ nhất quyết không cần cha mẹ ruột của mình. Cô con gái này quả là lạnh lùng đến mức khiến cho người ta cảm thấy đáng sợ.
"Giám sát Từ, phần ghi hình này có thể để tôi sao chép một bản không?"
Tống Chí Viễn mím chặt môi, không biết suy nghĩ cái gì, hồi lâu sau, ông ấy mới mở miệng hỏi một câu.
Từ Phong lắc đầu nói: "Rất xin lỗi, ông Tống, làm vậy không phù hợp quy định, tôi cho ông xem đoạn băng này đã là phạm quy, để ông mang về thế càng không được."