Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 373 - Chương 373:

 Chương 373: Chương 373: Chương 373:

Cũng may mà Bạch Trân Trân là người kiến thức rộng rãi, cộng thêm da mặt đủ dày, nếu không đúng là sẽ bị trận thế này dọa sợ.

Một màn này của anh ta đúng là đủ phô trương, có điều trước đó Bạch Trân Trân đã thấy điệu bộ khoe mẽ của Kim Thủ Thiên, ngược lại đã dễ dàng tiếp nhận một màn này. Nếu không phô trương, chỉ đón cô tới làm việc mà thôi, cần gì phải phái chín chiếc xe qua chứ?

Ngoại trừ một chiếc Lincoln cô ngồi ra, tám vệ sĩ lái xe sang trọng hộ tống bên cạnh chiếc xe cô ngồi, nếu không biết, chỉ sợ còn tưởng rằng đây là tổng thống xuất hành.

Quả thật không nên quá mức khoa trương được chứ?

Có tiền cũng không phải xài như thế.

Có điều nói đi thì nói lại, nếu như Bạch Trân Trân có tiền như Kim Thủ Thiên, chưa hẳn sẽ không làm giống anh ta.

Bạch Trân Trân bước trên thảm đỏ ở phía trước, tám người vệ sĩ áo đen cao lớn đi sau lưng cô, được bọn họ phụ trợ thế này, Bạch Trân Trân cảm thấy mình có phần giống như là chị đại xã hội đen.

Được rồi, đã lệch trọng tâm rồi, Bạch Trân Trân thu lại tâm tư, bước vào trong một khu nhà cao cấp.

Sau khi tiến vào, người tiếp đãi cô cũng không phải là Kim Thủ Thiên, mà là một người đàn ông trung niên có điệu bộ rất nguyên tắc, hắn ta nói hắn ta là quản gia của nhà họ Kim, phụ trách tất cả công việc bên Bạch Trân Trân.

"Cô Bạch, cơm trưa đã chuẩn bị xong, cô muốn dùng cơm trưa trước là đi làm việc trước?"

Bạch Trân Trân: "Ăn cơm đi, vừa hay tôi có chút đói bụng, mặc dù bây giờ có vẻ hơi sớm nhưng sáng nay tôi không ăn, hiện tại tôi muốn ăn một ít gì đó."

Quản gia không ngờ Bạch Trân Trân sẽ trả lời như vậy, hắn ta nhìn Bạch Trân Trân thật sâu chốc lát, sau đó dẫn theo cô đến phòng ăn.

Lần đầu Bạch Trân Trân nhìn thấy bố trí phòng ăn trong nhà người bình thường giống y như nhà hàng tiệc buffet, thậm chí cô không cần tự mình đi lấy thức ăn, chỉ cần nói ra muốn ăn cái gì thì sẽ có nữ hầu cắt gọn đưa đến trước mặt của cô cho cô.

Bạch Trân Trân: "..."

Quả nhiên kẻ vạn ác là kẻ có tiền.

Nhưng sau khi được hưởng thụ cuộc sống của kẻ vạn ác là kẻ có tiền, Bạch Trân Trân cảm thấy, khó trách tất cả mọi người chán ghét kẻ vạn ác là kẻ có tiền, nhưng cũng muốn trở thành kẻ vạn ác là kẻ có tiền, loại cảm giác được người chăm sóc toàn diện không góc chết thật đúng là khiến cho người ta mê mẩn.

Hương vị của đồ ăn cũng rất tốt, Bạch Trân Trân ăn vừa lòng, thỏa ý.

Mặc dù quản gia rất có phê bình kín đáo với Bạch Trân Trân, nhưng có lẽ hắn ta đã được Kim Thủ Thiên thông báo, tuy có không vui, nhưng không có để lộ ra, từ đầu đến cuối vẫn khách sáo với Bạch Trân Trân.

Bạch Trân Trân không có ra vẻ, sau khi ăn uống no đủ thì để hắn ta dẫn theo mình đi xem thi thể.

Cô không có quên mình tới làm cái gì.

Quản gia dẫn Bạch Trân Trân tới tầng hai dưới lòng đất.

Sau đó Bạch Trân Trân thấy một phòng trang điểm cho người đã mất cỡ nhỏ, đây hoàn toàn chính là dựa theo phòng trang điểm cho người đã mất trong nhà tang lễ mà làm theo tỉ lệ 1:1.

Bạch Trân Trân: "..."

Cô quả nhiên chưa đủ hiểu rõ kẻ có tiền, vì muốn cho người chết thể diện lớn nhất, thế mà làm một phòng trang điểm cho người đã mất chuyên nghiệp như vậy.

Quản gia thi lễ với Bạch Trân Trân một cái, ra hiệu Bạch Trân Trân có thể vào trong làm việc.

"Cô Bạch, nơi này là điện thoại, tất cả vấn đề mà cô cần đều có thể gọi điện thoại tìm chúng tôi, chúng tôi bất cứ lúc nào cũng chờ cô phân phó."

Bạch Trân Trân nhẹ gật đầu: "Đây là lần đầu tôi ở phòng trang điểm cho người đã mất tư nhân làm việc, anh Kim có cách nghĩ rất độc đáo."

Đây quả thật không phải là biện pháp người bình thường có thể nghĩ ra được, được chứ?

Có lẽ là bởi vì phần thể hiện của Bạch Trân Trân đủ chân thành, đối phương đã thật sự xem lời này thành tán dương, khuôn mặt căng cứng của quản gia nở một nụ cười nhè nhẹ.

"Ông chủ nhà chúng tôi quả thực có cách nghĩ rất độc đáo."

Bạch Trân Trân: "..."

Đá phải đá rồi, vị quản gia này là người hâm mộ cuồng nhiệt của Kim Thủ Thiên, có điều cái này cũng bình thường, người hâm mộ cuồng nhiệt mà, lúc nhìn ông chủ nhà mình hiển nhiên sẽ gắn thêm màn lọc.

Tiếp tục giới trò chuyện thế này cũng không có gì thú vị, Bạch Trân Trân không có nói thêm cái gì với quản gia, cất bước đi vào phòng trang điểm cho người đã mất.

Quản gia cung cung kính kính rời đi, còn Bạch Trân Trân sát trùng, thay quần áo, mang đồ bảo hộ, đẩy thi thể từ trong kho lạnh ra.

Lúc nhìn ảnh chụp Bạch Trân Trân đã biết thi thể này khó xử lý, nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy thì cô mới phát hiện suy nghĩ trước đó của mình vẫn có chút quá lạc quan. Thi thể đối phương thậm chí còn không phải là hoàn chỉnh, mà là bị chặt thành từng khúc, có thể nhìn ra có người ghép mảnh thi thể thành hình người, nhưng cũng chỉ như thế thôi.

Bạch Trân Trân: "..."

Khó trách cho bốn trăm ngàn đồng, tình trạng của kiểu thi thể này còn muốn cô dùng hết khả năng khôi phục thành dáng vẻ người chết khi còn sống, đây quả thực là đang khiêu chiến giới hạn của cô.

Bình Luận (0)
Comment