Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 377 - Chương 377:

 Chương 377: Chương 377: Chương 377:

Ánh sáng màu đỏ bao trùm cả căn phòng, oán khí màu đen nồng đậm đang lan tràn không thôi, rất nhanh căn phòng đã bị oán khí màu đen cắn nuốt, có thứ gì đó vang lên tiếng kẽo kẹt vì không chịu nổi sức nặng, tiếng vỡ vụn nhỏ xíu vang lên, tốc độ phun trào của những ánh sáng màu đỏ và oán khí trở nên càng thêm điên cuồng.

Căn phòng trang điểm cho người đã mất ở tầng hai dưới mặt đất, sau khi ra ngoài thì cách đó không xa chính là thang máy lên lầu.

Tầng này chỉ có một căn phòng trang điểm cho người đã mất, hành lang dài dằng dặc cũng chỉ có một đích đến thẳng hướng.

Ánh đèn trắng nhách, hành lang trắng xác, bóng chỉ một người, khung cảnh này khai thác làm phân đoạn kinh điển của phim kinh dị còn được.

Bạch Trân Trân đổi một đôi guốc thấp cao ba xăng – ti - mét, gót giày bước trên mặt đất, phát ra những tiếng va đập lanh lảnh. Bên trong hoàn cảnh quá an tĩnh xuất hiện tiếng động giày cao gót đi trên mặt đất, quả thực rất dễ kích động thần kinh người khác, dễ dàng khiến cho người ta tưởng tượng ra những thứ gì đó không tồn tại.

Có điều Bạch Trân Trân làm việc ở nhà tang lễ nhiều năm như vậy, thi thể đã từng thấy nhiều tới vậy, hiện tại còn có thêm một thân phận đại sư, quỷ cũng đã gặp không ít, những thứ như trò trẻ con này đúng là không dọa được cô.

Khỏi phải nói hiện tại chỉ là bầu không khí đậm nét đáng sợ, xem như hiện tại thật sự xuất hiện quỷ hồn các kiểu thì đối với Bạch Trân Trân cũng chỉ là một trường hợp không đáng nói.

Cô nhấn xuống nút thang máy, nhìn thang máy từ lầu một đến tầng hai, trong nháy mắt cửa thang máy mở ra, chỉ nghe thấy tiếng "xoạc" vang lên, một đôi chân trắng xinh đẹp xuất hiện ở trước mặt Bạch Trân Trân.

Bạch Trân Trân: "..."

Gương mặt cô điềm nhiên ngẩng đầu, sau đó thấy một người phụ nữ mặc váy màu đỏ trẻ tuổi đang bị treo trong thang máy.

Bạch Trân Trân: "..."

Người này cũng đã chết, có điều linh hồn của cô ấy không có thoát ra khỏi thân thể, mà là bị người ta dùng tà thuật nhốt ở trong thân thể.

Lúc đôi mắt của Bạch Trân Trân đối mắt với đôi mắt giấu ở sau mái tóc lộn xộn thì trước mắt cô lập tức xuất hiện ảo giác kỳ lạ.

Bạch Trân Trân thấy vô số người đàn ông xuất hiện ở trước mặt cô, những người đàn ông kia nhìn không rõ mặt mũi, nhưng cử chỉ lỗ mãng, miệng chỉ toàn ô ngôn uế ngữ, thế nhưng cô gái đó vẫn rất hưởng thụ tất cả, không ngừng tán tỉnh với những người đàn ông kia.

Mọi thứ trước mắt vô cùng chân thực, chân thực tới mức giống như đang xảy ra trước mặt.

Có người mang cho cô ấy một ly rượu, cô ấy nhận, ưu nhã uống vào.

Ly thứ hai, ly thứ ba, ly thứ tư...

Những người đàn ông kia không có ý tốt, mời rượu cô ấy hết chén này đến chén khác, tư thái uống từ đầu của cô ấy rất ưu nhã, nhưng tốc độ rót rượu của những người kia thật sự quá nhanh, dần dà cô cũng không ưu nhã nổi nữa.

Càng về sau ý thức của cô ấy đã bị cồn tàn phá mà có chút lộn xộn rồi, Bạch Trân Trân cảm thấy có người nắm tóc cô ấy, ép buộc cô ấy ngẩng đầu lên.

Sau đó lại có người cầm một bình rượu Tây, rót vào trong miệng cô ấy.

Cô ấy kêu lên những tiếng nức nở đau đớn, nhưng những người đàn ông kia lại càng thêm không cố kỵ, nét mặt bọn họ điên cuồng giày vò cô ấy, mặt mỗi người dưới sự chiếu sáng của ánh đèn đủ mọi màu sắc trở thành dáng vẻ kỳ quái, bọn họ cười lên những tiếng cười chói tai cười the thé, dùng hết khả năng chế giễu cô ấy, cưỡng đoạt cô ấy.

"Cô không biết tôi đã gặp phải thứ gì..."

"Tại sao bọn họ phải đối xử với tôi như vậy?"

"Dựa vào cái gì cô có thể sống thanh bạch? Dựa vào cái gì tôi phải chịu tất cả mọi thứ."

"Tôi muốn để cô thay thế tôi, nhận tất cả, tôi xem cô làm như thế nào tiếp tục kiêu căng..."

Ảo ảnh càng thêm chân thực, trong đầu Bạch Trân Trân bị rót vào rất nhiều ký ức, đó là một đời gọi ngắn ngủi của một cô gái tên Lina.

"Lina, cô mới là Lina, tất cả đều là những thứ cô đáng phải chịu.

"Cuộc sống của cô nên là thối nát thế này, cô dựa vào cái gì điều ngoại lệ đó?"

"Tất cả mọi người là phụ nữ, cô dựa vào được cao cao tại thượng được người ta tôn kính, dựa vào cái gì tôi phải chịu hết tất cả mọi thứ không thuộc về tôi?"

"Đây là cuộc đời của cô, cô là Lina, nhận lấy, cô nên nhận tất cả..."

Vẻ mặt Bạch Trân Trân ngơ ngẩn, chậm rãi lãng quên ký ức thuộc về cô, trong lúc đờ đẫn, dường như cô thật sự trở thành Lina.

Lina có tướng mạo xinh đẹp nhưng gia cảnh bần hàn cho là mình trà trộn vào trong đống đàn ông là có thể nâng giá trị của mình lên, cô ấy tưởng rằng dựa vào mỹ mạo của mình, có thể đạt được tất cả mọi thứ cô ấy mong muốn. Nhưng mà một số khoảnh khắc, khi chính bản thân không có năng lực, thứ mỹ mạo mang đến cũng chỉ có tai nạn mà thôi.

Sau khi cô gái xinh đẹp say rượu, rơi vào trong tay một đống đàn ông bỉ ổi, sẽ xảy ra cái gì nghĩ là biết.

Bình Luận (0)
Comment