Đàm Thanh đứng ở một bên nhưng bị bỏ qua hoàn toàn: "..."
Không phải chứ, Bạch Trân Trân ở đó tận tâm tận lực sửa chữa cho thể xác của cô ấy, sao lại làm như không thấy với một quỷ hồn sống sờ sờ như cô chứ?
Quỷ hồn không hiểu sao sinh ra rất nhiều sự không cam lòng lặng lẽ đi theo, lúc Bạch Trân Trân bỏ áo ngoài xông tiến hành trừ độc cô ấy vừa khéo chui vào.
Sau đó cô ấy lập tức thấy một phong cảnh mỹ diệu có thể so với bức tranh.
Nhiệt độ của phòng khử trùng thấp xuống, đương nhiên Bạch Trân Trân có thể phát hiện được, cô bình tĩnh quay người, nhìn về phía Đàm Thanh đang nửa người kẹt trong tường, tiến thối lưỡng nan.
Mặc dù Đàm Thanh đã biến thành lệ quỷ, nhưng có lẽ là bởi vì lý trí còn nên biểu cảm trên mặt cô ấy rất sống động. Cũng ví dụ như giờ này khắc này, biểu cảm trên mặt của cô ấy quả thực có phần "mất giá".
Bạch Trân Trân: "..."
Không phải chứ, dáng vẻ này có chắc nên xuất hiện trên khuôn mặt vừa dịu dàng vừa thần bí của cô ấy không? Tất cả mọi người đều là phụ nữ cả, có tới mức làm một kẻ cuồng nhìn lén không?
Bạch Trân Trân bình tĩnh nhìn đối phương, không nói một câu dư thừa nào. Cô mệt mỏi, nói chuyện tiêu hao thể lực, cô không muốn mở miệng.
Nhưng lực sát thương mà thái độ im lặng, không nói một lời này của Bạch Trân Trân mang tới vẫn cực kỳ lớn.
Hiển nhiên cô ấy cũng nhận thấy mọi hành vi cử chỉ bây giờ của mình đã có phần đi lệch hướng rồi, Đàm Thanh ho khan một tiếng, xuyên ra từ trong vách tường.
"Cô Bạch, thật ra tôi muốn cảm ơn cô, tôi còn tưởng rằng tôi sẽ hạ táng với gương mặt tàn tạ đó nữa đấy, không ngờ cô vậy mà có thể khôi phục dáng vẻ của tôi đâu ra đấy."
Bạch Trân Trân tiếp tục nhìn đối phương, vẫn không nói gì.
Đàm Thanh không hiểu sao cảm thấy chột dạ, nhụt chí, cô ấy cảm thấy mình trước mặt Bạch Trân Trân hình như đã thấp hơn mấy phần.
"À ừ, tôi thật sự không có ý gì khác, cô đừng nhìn tôi hiện tại thế này, thật ra tôi không có ác ý đâu, bản thân tôi thật ra cũng không biết sao mình biến thành dáng vẻ hiện tại."
"Cô Bạch, cô nhất định phải tin tưởng tôi, tôi thật sự không có nói dối..."
Thấy hình như Bạch Trân Trân có xu hướng sẽ im lặng đến khi vật đổi sao dời, đối phương càng thêm luống cuống, lúc nói chuyện cũng càng hỗn loạn.
"Ừm ừ... cô nghe tôi nói..."
Bạch Trân Trân áng chừng cô ấy có nói tới nói lui thì vẫn là mấy lời đó, thấy đối phương đúng là chuẩn bị nói tiếp, Bạch Trân Trân mở miệng ngắt lời cô ấy.
"Mặc dù tôi là phụ nữ, nhưng tôi cũng không thích lúc khử trùng có quỷ đứng bên cạnh tôi, cô có thể đi ra ngoài trước không?"
"Tôi tốt xấu gì cũng giúp cô, kể cả cô không cảm kích tôi, cũng không cần dùng oán trả ơn chứ?"
Đàm Thanh: "..."
Cô ấy như bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng nói xin lỗi với Bạch Trân Trân, sau đó vội vội vàng vàng lui đi ra ngoài.
Cuối cùng "thế giới" đã yên ắng, Bạch Trân Trân tiếp tục khử trùng, sau đó đi tắm rửa, đổi quần áo sạch, lúc này mới quay người rời khỏi nơi này.
Thi thể Đàm Thanh đã lại được đưa về phòng ướp lạnh rồi, hôm nay cô đã hoàn thành công việc, không định tiếp tục thức đêm làm tiếp.
Đối phương đã không để ý để thi thể Đàm Thanh qua lâu như vậy, hiển nhiên Kim Thủ Thiên cũng không thèm để ý thời gian dài ngắn.
Công việc cần chậm và tỉ mỉ, cô không cần liều mạng như vậy.
Đàm Thanh nhìn thấy Bạch Trân Trân muốn đi, lập tức có chút hoảng hốt, cô ấy vô thức muốn ra ngoài theo, nhưng giống như có một màn ngăn vô hình nhốt cô ấy ở đây một cách chắc chắn, Đàm Thanh hoàn toàn không có cách nào đi ra khỏi căn phòng trang điểm cho người đã mất này.
Cửa phòng trang điểm cho người đã mất mở ra lại khép lại, trước khi đi Bạch Trân Trân thậm chí còn tắt đèn, toàn bộ phòng trang điểm cho người đã mất đều chìm vào trong bóng đen.
Có điều chỉ mất giây lát, hào quang màu đỏ nhàn nhạt dùng Đàm Thanh làm trung tâm phát sáng lên, hào quang màu đỏ chẳng lành bao phủ cả căn phòng trang điểm cho người đã mất, và Đàm Thanh cúi thấp đầu đứng ở đó, tóc ngắn màu đen vốn chỉ tới vai đã bắt đầu mọc dài, lan tràn không ngừng.
Chỉ mới chốc lát, mái tóc màu đen đã dài tới mắt cá chân, mái tóc dài vẫn còn tiếp tục mọc dài điên cuồng, nương theo mái tóc mọc dài giống như nổi điên còn có oán khí đang sinh sôi liên tục không ngừng.
Đôi mắt của cô ấy chậm rãi biến thành màu hồng đậm, khuôn mặt vốn dĩ dịu dàng lúc này trở nên méo mó, từ trong họng Đàm Thanh phát ra những tiếng ha ha ha, chỉ nghe thấy tiếng tứ chi kêu lên cạnh cạch cạch, thân thể cô ấy đã uốn cong thành hình thù mà người bình thường không thể uốn cong được.