Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 383 - Chương 383:

 Chương 383: Chương 383: Chương 383:

Dày vò đến bây giờ, rất nhanh đã ba giờ sáng, Bạch Trân Trân vẫn chưa trở về phòng ngủ, có điều lúc không hỏi cô, cô ngồi trên ghế salon, tay chống đầu, mơ màng đã ngủ.

Không biết qua bao lâu, Bạch Trân Trân đột ngột giật mình tỉnh giấc, ngẩng đầu một cái, thấy quản gia mặt mũi âm trầm đứng trước mặt cô.

Bạch Trân Trân: "..."

Quản gia: "..."

Sắc mặt của quản gia nhìn không được tốt cho lắm, đèn thủy tinh trên đỉnh đầu sáng rực rỡ, phòng khách được chiếu sáng rõ ràng, nếu chỉ nhìn thoáng qua một cái thì giống như trời đã sáng rồi vậy.

Có điều cảm giác mệt mỏi trên người lại nhắc nhở Bạch Trân Trân, cô thực ra cũng chưa ngủ được bao lâu.

Bạch Trân Trân ngáp một tiếng, lười biếng tê liệt ngồi trên ghế salon, cô ưu nhã gác hai chân vào nhau, mũi chân nhẹ nhàng đung đưa, đôi dép màu đỏ sậm theo sự đung đưa của cô bay múa trên dưới, giống như lúc nào cũng có thể bay từ chân cô ra ngoài.

Sau khi thấy cảnh tượng này, quản gia cảm thấy nóng giận một cách khó hiểu, môi hắn ta không nhịn được mím chặt, mắt thấy Bạch Trân Trân vẫn giữ bộ dạng cà lơ phất phơ, hắn ta không nhịn được khiển trách: "Cô nhìn thử xem cô giống cái thứ gì?!"

Bạch Trân Trân cười nhạo một tiếng, hành động móc điện thoại ra giống như làm ảo thuật, trực tiếp gọi điện cho Kim Thủ Thiên.

Lúc này, Kim Thủ Thiên đang chuẩn bị chung gối đêm xuân với người đẹp bị tiếng chuông điện thoại như giục hồn đoạt mệnh làm cho không có hứng thú.

Sau khi nhận điện thoại, đầu bên kia truyền tới giọng nói quen thuộc của Bạch Trân Trân: "Kim tiên sinh, quản gia nhà anh mắng tôi, tại sao anh còn chưa đổi anh ta đi?"

Kim Thủ Thiên: "..."

Vậy nên đây chính là lý do nửa đêm cô không ngủ còn gọi điện thoại cho anh ta?

Kim Thủ Thiên nóng giận khác thường, nhưng lại nghĩ đến chuyện Bạch Trân Trân là khách anh ta dùng bốn trăm ngàn để mời tới, có giận thì cũng phải cố mà nuốt xuống.

"Cô Bạch, tôi biết rồi, cô yên tâm đi, tôi sẽ dạy dỗ cậu ta, bây giờ cô Bạch về phòng nghỉ ngơi đi, tôi đảm bảo ngày mai cô tuyệt đối không trông thấy cậu ta nữa."

Giọng Kim Thủ Thiên có chút cắn răng nghiến lợi, Bạch Trân Trân đương nhiên biết anh ta khó chịu, nhưng ai bảo quản gia của anh ta không để cô được thoải mái, vậy cũng chỉ có thể để mọi người khó chịu chung.

Sau khi cúp điện thoại, Bạch Trân Trân ngẩng đầu quay qua quản gia đang dùng ánh mắt như có thể bắn ra lửa đang nhìn chằm chằm mình, cô cười híp mắt, mở miệng nói: "Quản gia, giận đấy à?"

Quản gia: "!!!"

Lửa giận ngút trời, muốn giết người đã được chưa? Sao trên đời lại có thể có loại người không nói phải trái như Bạch Trân Trân cơ chứ? Động một chút đã tố cáo là cái kiểu gì?

Bạch Trân Trân mặt đầy vô tội nói: "Tôi không xử lý được anh nhưng có người có thể xử lý anh, tôi là khách do Kim tiên sinh mời tới, anh là quản gia nhà Kim tiên sinh, anh đối xử với tôi không tốt, đương nhiên tôi muốn mời Kim tiên sinh ra làm chủ."

Quản gia: "..."

Mắt thấy dường như quản gia đã không khống chế được tâm trạng của mình, chuẩn bị bực tức mắng lớn, Bạch Trân Trân mở miệng nói xa xôi: "Nếu như tôi là anh, tôi sẽ không đắc tội với đối phương nữa, bởi vì bản thân tôi cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì, có lẽ nếu anh lại khiến tôi thở không xuôi thì tôi sẽ đích thân chạy đi tìm Kim tiên sinh."

Quản gia: "!!!"

Bạch Trân Trân: "Kiếm đồng tiền thật sự không dễ dàng gì, tôi vốn dĩ cũng không định tới, là Kim tiên sinh tha thiết mời tôi tới, tôi khó lòng từ chối nên mới tới."

Quản gia: "..."

"Lúc Kim tiên sinh mời tôi tới, chắc cũng không ngờ có một người kéo chân sau người khác như anh , ngay cả Kim tiên sinh cũng đối xử khách khí với tôi, cái bộ dạng này của anh, chẳng nhẽ là cảm thấy Kim tiên sinh không đúng?"

Mắt thấy Bạch Trân Trân tiếp theo sẽ ụp cái nồi lớn lên đầu mình, bây giờ cô còn kéo đến chuyện không tôn trọng Kim Thủ Thiên, cuối cùng quản gia không kiềm chế được tâm trạng của bản thân, quay sang gào lên với Bạch Trân Trân.

"Cô câm miệng, có khách nào như cô à? Chủ muốn sao thì khách thế đó, cô hiểu hay không hả? Cô tác oai tác quái như vậy là muốn làm gì? Thực sự cho rằng lão gia nhà chúng tôi đối xử với cô khách khí một chút thì cô thực sự là một người quan trọng sao? Cô cùng lắm chỉ là một nhập liệm sư đê tiện kịch cùng, cô cũng không nhìn lại bản thân mình à?"

Bình Luận (0)
Comment