Quản gia bị Bạch Trân Trân kích thích hơi quá khích, lúc nói chuyện đã bắt đầu hơi không lựa lời rồi, chỉ lỗ mũi của Bạch Trân Trân chửi mắng cô một hồi.
Hắn ta cũng không chịu được nữa rồi, Bạch Trân Trân thì được coi là gì chứ? Dựa vào cái gì mà nhảy lên nhảy xuống trước mặt hắn ta? Chỉ có thể là do cô tự coi mình thành nhân vật quan trọng.
Cùng lắm chỉ là giao thiệp với thi thể mà thôi, loại người xui xẻo như vậy làm gì có ai muốn liên quan tới cô ta?
Dù sao Bạch Trân Trân cũng đã cáo trạng rồi, tại sao hắn ta còn phải giữ mặt mũi cho cô. Không mắng cô một hồi thì khó mà tiêu tán mối hận trong lòng anh ta.
Quản gia vô cùng vui vẻ mắng Bạch Trân Trân một hồi, có điều chắc do tự cho mình là quản gia kim gia, thân phận không tầm thường, nên cho dù có mắng chửi người cũng không văng phụ khoa, nghe còn có chút lễ phép kì lạ.
Có điều đáng tiếc là Bạch Trân Trân có thể trọng một trăm hai mươi cân, thì sự ngang ngạnh (1) chiếm một trăm tám mươi cân, nếu quản gia cho rằng cá chết lưới rách là có thể mắng cô, vậy thì hắn ta cũng quá ngây thơ rồi.
(1) phản cốt, nó nói về phần xương núi sau trên hộp sọ người, còn được dùng để chỉ người có dũng khí, thông minh.
Không sao cả, cô sẽ nổi điên lên, ngồi chịu mắng cho tới bây giờ vẫn không phải là phong cách của Bạch Trân Trân.
"Quản gia, anh thực sự đã chọc giận tôi, anh cứ âm thầm xoắn vặn coi thường như trước không hay sao? Sao cứ phải buộc tôi đánh anh."
Trong lúc nói, Bạch Trân Trân dùng thế nhanh như chớp đánh không kịp bịt tai đứng lên, cô lấn người đi về phía trước, cánh tay quơ tròn, cho quản gia một cái bạt tai vang dội.
Toàn thân quản gia đều bị đánh cho tỉnh mộng, hắn ta còn chưa kịp phản ứng, Bạch Trân Trân đã giơ chân lên cao, một cước đạp bay quản gia ra bên ngoài.
Quản gia bay lên trời, nặng nề ngã xuống đất, còn Bạch Trân Trân vọt tới, trình diễn một màn quyền đấm cước đá về phía quản gia.
"Tôi cho anh miệng ngắn này, cho anh coi thường tôi này, tôi đã nhịn anh rất lâu rồi, vốn dĩ không muốn so đo với anh, không phải ép tôi đánh anh sao, nếu anh không biết sợ thì cũng đừng trách tôi không khách khí với anh."
"Mặt là để lại cho người cần thể diện, nếu anh đã không biết xấu hổ vậy anh cũng đừng trách tôi không khách khí với anh."
Quả đấm của Bạch Trân Trân giống như hạt mưa đập xuống người quản gia.
Hắn ta bị Bạch Trân Trân đánh cho tỉnh mộng, muốn phản kháng, nhưng quản gia vậy mà lại bi ai phát hiện ra, Bạch Trân Trân mà hắn ta vốn cho rằng chỉ là một bình hoa di động nhưng lại có thực lực vượt khỏi tưởng tượng của hắn ta.
Trận đánh đấm này có xu hướng nghiêng về một phía, quản gia bị áp trên mặt đất hoàn toàn không tránh thoát được, ban đầu hắn ta còn chăm chăm che mặt không dám kêu cứu mạng, sợ bị người ta nhìn thấy rồi cười chê.
Nhưng khi phát hiện bản thân mà không kêu cứu mạng có thể sẽ chết đi, quản gia muốn kêu thì cũng đã muộn.
Bởi vì Bạch Trân Trân bốc lên hơi thở của sự thất đức phát hiện hắn ta chuẩn bi xoay người đi, đã dứt khoát bóp khớp cằm của hắn ta xuống, quản gia muốn kêu cứu cũng không phát ra được chút thanh âm nào.
Quản gia: "!!!"
Người này rốt cuộc là như thế nào đây? Cô ta không phải một người đàn bà hay sao? Không phải cô ta vào nhà tang lễ làm nhập liệm sư hay sao? Cô ta như bây giờ thực sự phù hợp với thân phận của cô ta hay sao?
Nhưng bất kể trong lòng quản gia điên cuồng phản bác như thế nào, người nên đánh vẫn phải bị đánh, lúc Bạch Trân Trân đánh người giống như mưa to gió lớn vậy, không cho người ta một cơ hội thở dốc.
Toàn thân quản gia trên dưới không có chỗ nào là không đau, nhiều hơn chính là lòng tự ái bị nhục mạ, từ khi đi theo sau Kim Thủ Thiên, hắn ta chưa từng bị nhục nhã lớn như vậy, thù hôm nay nếu không báo thì hắn không tên là Lưu Ba!
Cũng may Bạch Trân Trân vẫn có chừng mực, mặc dù quản gia đáng ghét nhưng Bạch Trân Trân còn chưa tới nỗi đặt cả cái mạng mình vào đó.
Sau khi đánh quản gia một hồi tơi bời, rốt cuộc Bạch Trân Trân cũng hả giận, cô chỉnh sửa quần áo một chút, thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, sau đó cầm điện thoại lên, một lần nữa bấm điện thoại gọi cho Kim Thủ Thiên.