Kim Thủ Thiên vốn dĩ còn sợ Bạch Trân Trân gọi tới làm hỏng chuyện tốt, anh ta cố ý đợi một hồi, sau khi thấy cô không gọi nữa, anh ta chuẩn bị ôm mỹ nhân nhỏ bé cùng tham gia chuyện hòa hợp của nhân gian.
Kết quả khi anh ta đã tên lắp vào cung không bắn không được, tiếng chuông điện thoại giống như đòi mạng lại một lần nữa vang lên.
Kim Thủ Thiên: "..."
Xìu rồi xìu rồi, xem ra hôm nay anh ta không có cách nào hùng khởi nữa rồi.
Điện thoại được thông, bên kia truyền tới giọng nói quen thuộc của Bạch Trân Trân.
"Kim tiên sinh, quản gia của anh mắng tôi, tôi đánh anh ta rồi, ánh mắt anh ta nhìn tôi như muốn giết chết tôi vậy, Kim tiên sinh, anh nói tôi nên làm sao bây giờ?"
Kim Thủ Thiên: "..."
Không phải, không phải ngày thường quản gia đó của anh ta không như vậy hay sao?
Người đó thành thục chững chạc, làm việc gì cũng ổn thỏa cẩn thận, một người như vậy, rốt cuộc người đó đã làm gì, sao lại chọc Bạch Trân Trân giận tới mức đánh cho tơi bời rồi gọi anh ta tới?
"Tôi ngay lập tức quay trở lại."
Tối hôm nay anh ta không thể nào vượt qua ôn nhu hương, nhà cũ cháy đượm (2), giờ sao anh ta còn có thể nán lại chỗ này?
(2) ý chỉ người trung niên sau khi yêu sẽ mất hết lý trí, anh giai Kim Thủ Thiên cũng tầm hơn 40 rồi, nên đoán ý là như vậy.
Bạch Trân Trân tuyệt đối không để cho anh ta yên ổn qua buổi tối ngày hôm nay.
Kim Thủ Thiên gọi thuộc hạ tới, sau khi mặc xong quần áo thì rời khỏi chỗ tình nhân nhỏ. ...
Lúc này, trong căn biệt thự sang trọng của nhà Kim gia tại Dương Minh sơn trang, những người giúp việc và vệ sĩ khác cũng không biết đã đi đâu, trong phòng khách lớn như vậy cũng chỉ còn lại hai người Bạch Trân Trân và quản gia.
Bạch Trân Trân giữ tư thế lười biếng nửa nằm trên sofa, không thể nào nhìn ra dáng vẻ dũng mãnh vừa rồi mới đánh quản gia.
Mà quản gia toàn thân thương tích, bởi vì cằm chưa được nắn trở lại nên hắn ta vẫn không phát ra được dù chỉ là một chút âm thanh.
Quản gia nằm dưới đất giống như vải rách sinh ra hoài nghi với cuộc đời mình, thậm chí cảm thấy Bạch Trân Trân đã không còn là con người bình thường.
Cô gái nhà ai có thể giống như Bạch Trân Trân, đánh đàn ông tới chết đi sống lại?
Cô còn là người hay sao?
Quản gia cảm thấy sự khuất nhục mình phải tiếp nhận cùng lắm cũng chỉ tới đây mà thôi, nhưng thực tế chứng minh chuyện chịu nhục nhã cho tới tận bây giờ không có giới hạn cao nhất.
Khi Kim Thủ Thiên và vệ sĩ quay lại, quản gia cảm thấy tiền đồ của bản thân là một mảng tăm tối, nhất là khi thấy Kim Thủ Thiên dùng bộ dạng khách khí cư xử với Bạch Trân Trân, quản gia lại càng cảm thấy cuộc đời mình không còn bất kỳ điểm sáng nào nữa.
Cho tới tận bây giờ hắn ta cũng không biết lão gia nhà mình còn có thể dùng thái độ hòa nhã như lúc này để đối xử với một người đàn bà, cho dù khi nhìn thấy người đàn bà này đánh hắn ta một trận tơi bời thì Kim Thủ Thiên vẫn chẳng có vẻ gì là tức giận, ngược lại còn quay sang nói xin lỗi với Bạch Trân Trân.
"Cô Bạch, thật xin lỗi, là tôi chiêu đãi không chu toàn, mong cô thứ lỗi cho tôi."
Bạch Trân Trân thờ ơ khoát tay một cái, cũng không thèm nhìn quản gia đang nằm trên đất, giống như thể hắn ta là trò đùa mà con người không nhìn thấy được.
"Kim tiên sinh, tôi biết cái này không thể trách anh, một mình anh bận rộn, không thể nào đích thân làm tất cả mọi chuyện, thuộc hạ của anh làm sai, tôi đương nhiên sẽ không trách cứ đến anh."
Bạch Trân Trân cũng không phải một người thích giận cá chém thớt những người khác, Kim Thủ Thiên đối xử với cô đã đủ khách khí, tôn trọng cũng cho đủ, tất cả đều là do quản gia tự cho mình đúng, Bạch Trân Trân sao có thể trách Kim Thủ Thiên cơ chứ.
"Có điều Kim tiên sinh, tôi nói như vậy có thể có chút mạo muội, nhưng người quản gia này nhà anh làm việc thực sự quá qua loa, hôm nay vì không coi trọng tôi mà anh ta nhắm vào tôi, ngày mai sẽ vì không coi trọng người khác mà đối xử không tốt với họ.
Sau khi đánh người, dù hỏa khí trong lòng Bạch Trân Trân đã giảm đi nhưng cũng không có nghĩa là cô sẽ tha thứ cho đối phương.
Quản gia đó cũng không phải là thứ tốt đẹp gì, Bạch Trân Trân còn phải ở đây đợi thêm ít nhất ba ngày nữa, sống chung dưới một mái hiên cùng với người như thế, Bạch Trân Trân sợ sau đó quản gia độc chết mình.
Cô không tin nhân phẩm của quản gia một chút nào.
Vành mắt quản gia cũng sắp nứt ra, nhưng bởi vì cằm đã bị tháo khớp nên cứ thế không phát ra được chút âm thanh nào.