Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 386 - Chương 386:

 Chương 386: Chương 386: Chương 386:

Kim Thủ Thiên nháy mắt với vệ sĩ, quản gia rất nhanh đã bị bọn họ đưa đi.

Mãi đến lúc này, quản gia cuối cùng cũng cảm thấy sợ hãi, hắn ta định giãy giụa nhưng vệ sĩ người cao chân dài thẳng tay vỗ hắn ta một cái, thẳng tay đập người tới mức hôn mê.

Kim Thủ Thiên cười cười nhìn sang Bạch Trân Trân: "Cô Bạch, lần này cô hài lòng chưa?"

Bạch Trân Trân cũng buông tay, cô mỉm cười nói: "Tôi có hài lòng hay không thực ra cũng không quan trọng, quan trọng chính là suy nghĩ của Kim tiên sinh, tôi còn không nhìn ra được suy nghĩ của anh."

Kim Thủ Thiên nghe vậy, quan sát trên dưới Bạch Trân Trân một phen.

Cô rất đẹp, cũng rất thông minh, hơn nữa lá gan cực kỳ lớn, một cô gái như thế quả thực rất hấp dẫn người khác.

Nghĩ như vậy, Kim Thủ Thiên đột ngột tiến lên một bước, ép gần vào Bạch Trân Trân.

Hai tay anh ta chống trên lưng ghế salon, gần như bao cả người Bạch Trân Trân vào trong lòng.

Đàn ông tướng mạo anh tuấn, trong mắt mang tà khí quả thật rất quyến rũ người khác, lúc anh ta để lộ nụ cười tà mị, cảm giác hấp dẫn đó càng đậm đà hơn.

Thành thật mà nói thì dáng vẻ này, tư thái này của anh ta, nếu dùng ngôn từ để miêu tả ra thì có thể rất đẹp trai, hơn nữa còn tràn đầy cuốn hút.

Có điều dù được coi như đang bị anh ta ôm vào trong lòng không khoảng cách, Bạch Trân Trân lại chỉ cảm thấy sức nhẫn nại của mình sắp đạt tới cực hạn.

Nguyên nhân không phải anh ta, người này không phải không biết anh ta bị hôi nách đâu nhỉ? Liệu anh ta có biết lúc anh ta chống người ở tư thế này, chỗ gần mũi cô nhất lại là dưới nách anh ta?

Bây giờ đã là cuối tháng năm rồi, mùa hè mặc áo sơ mi tay dài, cứ coi như là dùng vải tơ tằm thì cũng sẽ thối được chưa?

Bạch Trân Trân thực sự không nhịn được liền ngay lập tức đẩy Kim Thủ Thiên ra.

"Kim tiên sinh, anh bị hôi nách, anh không biết sao?"

Sau khi đẩy được người ra, cuối cùng Bạch Trân Trân cũng có thể thở được, mặt cô đầy vẻ chê nhìn Kim Thủ Thiên, cảm thấy người này không phải có bệnh nặng gì đó chứ.

Người này mới xuống khỏi giường của người khác, sau khi chạy về lại còn muốn khiêu khích cô, là cảm thấy cô quá rẻ mạt hay vẫn cảm thấy mình có mị lực vô biên, người ngoài cũng không thoát khỏi mị lực của anh ta?

Mặt Kim Thủ Thiên đều tối sầm lại, anh ta lạnh lùng nhìn về phía Bạch Trân Trân, cắn răng nói: "Cô chê tôi?"

Mặc dù đã nói như vậy nhưng Kim Thủ Thiên vẫn không khống chế được bản thân mình, nâng cánh tay lên ngửi một cái.

Mùi đập vào mặt gần như khiến anh ta bị xông tới hôn mê bất tỉnh, mặt Kim Thủ Thiên cũng xanh lè, lúc nhìn về phía Bạch Trân Trân, ngược lại không tức giận như lúc trước.

Quả thật rất thối, khó trách cô sẽ cảm thấy như vậy, nhưng dù thế thì cô cũng không nên không nể mặt anh ta như vậy.

Mắt thấy Kim Thủ Thiên sắp vì tôn nghiêm mà nổi giận với mình, Bạch Trân Trân nhanh chóng mở miệng trước khi đối phương tức giận: "Kim tiên sinh, hôi nách là chuyện nhỏ, tôi có thể giúp anh giải quyết việc phiền toái này.

Kim Thủ Thiên: "Cô đừng tưởng rằng cô... cô có cách gì?"

Dù gì anh ta cũng là lão đại của bang Hưng, bị hôi nách rốt cuộc là chuyện như thế nào chứ?"

Kim Thủ Thiên tự nhận là nho nhã phóng khoáng sao có thể cho phép bản thân mình có thiếu sót to lớn như vậy?

Bạch Trân Trân dùng biểu cảm thành thật nói: "Tôi biết vẽ bìa, trong huyền môn có một loại phù lục, có thể khu trừ mùi lạ trên người, tôi có thể giúp anh làm một lần khỏe suốt đời, không bị bệnh hôi nách làm phiền nữa."

Kim Thủ Thiên: "... Cô còn biết vẽ bùa ư? Cô không phải một nhập liệm sư hay sao?"

Bạch Trân Trân cười một tiếng với Kim Thủ Thiên, trả lời: "Cuộc sống khó khăn, ai mà không có kĩ năng thứ hai cơ chứ."

Kim Thủ Thiên: "..."

Nói tóm lại mỹ nhân có đặc quyền, nhất là một mỹ nhân có tài năng như Bạch Trân Trân, đương nhiên càng có đặc quyền hơn.

Rốt cuộc Kim Thủ Thiên vẫn có chút đạo đức nghề nghiệp, anh ta không đi đến phòng Bạch Trân Trân mà cởi áo trong phòng khách, Bạch Trân Trân lấy chu sa và bút lông, vẽ bùa trên lưng anh ta.

Vào thời khắc hoàn thành, ánh sáng màu vàng thoáng chớp, phù lục không đi vào trong thân thể của Kim Thủ Thiên, trong nháy mắt ấy, anh ta cảm thấy thân thể mình dường như nhẹ đi một chút.

Kim Thủ Thiên nâng tay lên, ngửi dưới nách mình một cái theo bản năng, mùi thối trước đó có thể xông người ta tới ngất đi đã biến mất không còn tung tích.

Hôi nách thực sự đã biến mất.

Bình Luận (0)
Comment