Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 387 - Chương 387:

 Chương 387: Chương 387: Chương 387:

Ánh mắt Kim Thủ Thiên nhìn về phía Bạch Trân Trân cũng không quá đúng nữa: "Cô Bạch, tôi không ngờ cô lại có khả năng như vậy."

Cùng lắm chỉ vẽ một đạo phù trên người mà có thể trừ tận gốc chứng hôi nách của anh ta, có phải cô còn vẽ được những loại phù khác nữa không? Rốt cuộc cô có bao nhiêu tài năng mà anh ta không biết?

Mắt thấy ánh mắt Kim Thủ Thiên nhìn mình hình như cũng có chút không được đúng lắm, ánh mắt kia không giống khi đàn ông nhìn đàn bà mà ngược lại giống ánh mắt mến tài khi cấp trên nhìn một người có tài, còn muốn thu người ta về dưới quyền mình.

Bạch Trân Trân thu lại chu sa và bút lông, lúc nhìn về phía đối phương, cô nở nụ cười không lộ ra chút sơ hở có thể tấn công nào.

"Kim tiên sinh, cùng lắm chỉ là chút tài mọn mà thôi, thực ra tôi cũng không biết nhiều."

Vừa nói, Bạch Trân Trân khẽ cười một tiếng, trong giọng nói thêm mấy phần không biết phải làm sao: "Nếu tôi có bản lĩnh khá lớn thì sao có khả năng an phận ở trong nhà tang lễ cơ chứ."

Bạch Trân Trân nói cho Kim Thủ Thiên hay, thiên phú của cô có hạn cho nên nhập liệm sư mới là công việc chủ đạo của cô, vẽ bùa chỉ là một sở thích, thiên phú của cô thực sự không được tính là cao, nếu không có thể trực tiếp trở thành đại sư rồi.

"Đại sư có thể kiếm được nhiều tiền hơn nhập liệm sư, ngoài ra địa vị xã hội cũng cao hơn một chút, Kim tiên sinh, anh nghĩ người bình thường sẽ buông cơ hội làm đại sư để đi làm nhập liệm sư hay sao?"

Chân thành là kỹ thuật luôn thắng, Bạch Trân Trân ung dung bình tĩnh trần thuật sự thật với Kim Thủ Thiên.

Vốn dĩ Kim Thủ Thiên còn đang muốn để Bạch Trân Trân đến bên cạnh mình nhưng cô vừa nói vậy xong, cái đầu đang nóng lên của Kim Thủ Thiên cũng bình tĩnh trở lại.

Đúng vậy, Bạch Trân Trân là một nhập liệm sư, còn là một nhập liệm sư rất nổi danh ở Hương Giang, nhưng dù vậy, trong nhận biết của đại đa số người, nhập liệm sư đều là nhân vật không thể đặt lên mặt bàn, có lẽ ngoài mặt vẫn tôn trọng nhưng sau chuyện này nhất định sẽ không liên lạc lại với đối phương.

Nhưng huyền học đại sư lại không giống bọn họ, bất kể là thân phận địa vị hay năng lực kiếm tiền thì huyền học đại sư cũng bỏ xa nhập liệm sư mười tám con phố, nếu Bạch Trân Trân thực sự có bản lĩnh thì sao cô lại làm nhập liệm sư?

Đây không phải phí của trời thì là cái gì?

"Hóa ra là như vậy."

Sau khi phát giác được hứng thú của đối phương với mình đã yếu bớt, Bạch Trân Trân mỉm cười nhìn anh ta như bình thường, lúc Kim Thủ Thiên hoàn toàn từ bỏ ý định, Bạch Trân Trân mới mở miệng nói.

"Kim tiên sinh, thời gian cũng không còn sớm nữa rồi, tôi có thể về ngủ không? Dù sao ngày mai tôi còn phải đi tu bổ thi thể, nếu không nghỉ ngơi thật tốt thì sợ rằng tiến trình công việc sẽ chậm hơn rất nhiều."

Bạch Trân Trân vừa nói vậy, Kim Thủ Thiên bấy giờ mới phản ứng lại được, anh ta quay sang gật đầu với Bạch Trân Trân một cái, tỏ ý cô có thể quay về.

Bạch Trân Trân hoàn toàn không chơi trò cố ý tỏ ra độc lập, lạt mềm buộc chặt gì đó giống như Kim Thủ Thiên nghi ngờ, sau khi anh ta đồng ý, Bạch Trân Trân không chút do dự xoay người bỏ đi, từ đầu chí cuối không quay đầu nhìn anh ta một cái.

Tới tận khi Bạch Trân Trân đã rời đi, Kim Thủ Thiên ngồi dựa vào lưng ghế, nhớ tới dáng vẻ Bạch Trân Trân nói chuyện với mình lúc nãy, anh ta lắc đầu một cái, ép sự sợ hãi không giải thích được xuống.

Thôi, đàn bà trong thiên hạ này có biết bao nhiêu, tới tận bây giờ anh ta cũng chưa bao giờ là người thiếu phụ nữ, cần gì phải nắm chặt Bạch Trân Trân không thả ra?

Mặc dù đàn bà xinh đẹp lại khác biệt như vậy rất hiếm thấy nhưng cũng không phải là không thể thay thế.

***

Một đêm rất dài trôi qua, lúc Bạch Trân Trân đi ngủ đã là bốn giờ sáng rồi, có điều thói quen khi ngủ của cô rất tốt, vừa dính vào gối, nhắm hai mắt lại, mở ra lần nữa cũng đã là chín giờ sáng rồi.

Đại khái là do Kim Thủ Thiên đã đánh tiếng từ trước nên lúc Bạch Trân Trân ngủ cũng không có ai tới quấy rầy cô, cô nhìn thời gian một cái phát hiện mới chín giờ, dứt khoát đi ngủ tiếp.

Lúc mở mắt một lần nữa đã là mười hai giờ buổi trưa, Bạch Trân Trân ngủ tám giờ, cuối cùng cũng tinh thần sung mãn.

Tắm xong thay quần áo, Bạch Trân Trân mang tinh thần phấn chấn đi xuống lầu.

Bình Luận (0)
Comment