Kim Thủ Thiên quả nhiên là một người cẩn trọng, lúc Bạch Trân Trân xuống, quản gia đã đổi thành người khác.
Quản gia mới tới là một người nữ trung niên, nhìn dáng vẻ đầy ôn nhu dịu dàng, hơn nữa vô cùng thân thiện, thái độ lúc đối xử với Bạch Trân Trân cực kì tốt, chăm sóc cô từng lo từng tí, chuyện gì cũng thỏa mãn cô.
Bạch Trân Trân: "..."
Bất thình lình đối xử với cô tốt như vậy, Bạch Trân Trân còn có một chút ngờ vực, có điều cô không nhận ra được ác ý gì từ trên người vị quản gia này, cứ theo cô ta đi.
Sau khi ăn uống no đủ, Bạch Trân Trân chuẩn bị đi thang máy xuống phòng ngầm dưới đất, quản gia cố ý nói với Bạch Trân Trân, thang máy đã được đổi, không phải cái đã từng có người chết vào ngày hôm qua.
"Cô Bạch, cô an tâm đi, buổi tối tôi sẽ phái người tới đón cô, tuyệt đối không để cô Bạch rơi vào nguy hiểm."
Cho nên mới nói người tiền tài vô số thường vô nhân đạo, tối hôm qua vừa mới có người chết trong thang máy, hôm nay liền đổi sang buồng thang máy khác, cũng chỉ nhà người có tiền mới dằn vặt người khác như vậy.
Quản gia khách khí với cô như thế, thái độ của Bạch Trân Trân tự nhiên cũng không tệ: "Vậy thì cảm ơn quản gia."
Quản gia khẽ mỉm cười, khách khí đưa cô xuống dưới tầng 2.
Trái ngược với quản gia nam kia, Bạch Trân Trân có thể cảm nhận được một cách rõ ràng thái độ của người quản gia này với cô – rất nhiệt tình, thậm chí sự nhiệt tình này còn mang theo một chút xíu ý lấy lòng.
Bạch Trân Trân cảm thấy có chút kì quái, nhiệt tình thì có thể hiểu được, lấy lòng là cái quỷ gì chứ?
Cô tỉnh bơ quan sát quản gia một hồi, nhưng từ nét mặt của cô ấy tạm thời chưa thấy gì khác biệt, Bạch Trân Trân cũng lười tra cứu, từ chối đề nghị đi theo mình vào phòng sửa sang di thể của đối phương.
"Quản gia, cảm ơn ý tốt của cô, có điều cô đừng tới phòng sửa sang lại di thể, mặt mũi người chết vẫn chưa được sửa sang lại đàng hoàng, cô đi vào sợ rằng sẽ bị dọa."
Mấu chốt hơn nữa là trong phòng sửa sang di thể còn có một con ác quỷ, cô cũng không biết tình hình như thế nào, nhiều hơn một người tới là thêm một phần nguy hiểm, Bạch Trân Trân cũng không tính kéo quản gia vào.
Quản gia thấy vậy, ngược lại cũng không nói thêm gì nữa, sau khi đưa mắt nhìn Bạch Trân Trân đi vào phòng sửa sang di thể rồi mới quay người rời đi.
Kim Thủ Thiên đang ngồi trên ghế trong thư phòng của mình xem xét đồ vật, sau khi quản gia đi vào, anh ta buông đồ trong tay xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn quản gia đứng ở phía đối diện.
"Hùng Khiết, cô có cảm giác như thế nào về cô ấy?"
Quản gia, cũng chính là Hùng Khiết, cô đứng thẳng người, nghiêm chỉnh nhàn thẳng nói: "Kim tiên sinh, cô Bạch là một người rất đơn thuần, nhìn cô ấy có vẻ nhiều tâm tư nhưng thực chất người rất hiền lành, thái độ với chúng tôi đều rất tốt, không có được cưng chiều mà sinh kiêu."
Nói tới đoạn này, Hùng Khiết hơi ngừng lại một chút, sắp xếp lại ngôn ngừ rồi mới tiếp tục nói.
"Hơn nữa, tôi có thể cảm nhận được dáng vẻ hiện tại của cô ấy cũng không phải cô ấy giả vờ, cá tính riêng của cô ấy thực sự là như vậy."
Sau khi nghe Hùng Khiết nói, Kim Thủ Thiên lại rơi vào trầm mặc.
Lưu Ba là thuộc hạ mà Kim Thủ Thiên đã quen dùng, trước kia lúc hắn ta phụ trách chuyện trong nhà chưa bao giờ làm xảy ra chuyện gì không may, nhưng sau khi đối chọi với Bạch Trân Trân hết lần tới lần khác thì xảy ra sơ suất lớn như vậy.
Bạch Trân Trân làm tất cả kín kẽ tới mức giọt nước không lọt, nhưng cũng chính vì giọt nước không lọt mới khiến Kim Thủ Thiên sinh ra hoài nghi.
Thân là người đang đảm nhiệm vị trí đứng đầu bang hưng, sao Kim Thủ Thiên có thể là ngốc bạch ngọt đầu óc đơn giản cơ chư? Dù tối hôm qua dò xét cũng không phát hiện ra cái gì không đúng nhưng Kim Thủ Thiên cũng không có khả năng an tâm.
Hôm nay là lần dò xét thứ hai, Hùng Khiết là do anh ta cố ý điều tới, một người có tuổi lại còn ôn hòa, hơn nữa sự săn sóc của cô với phái nữ rất dễ khiến cho người phái yếu mở rộng cánh cửa lòng.
Coi như trong lòng cô có phòng bị thì từ rất nhiều hành động theo bản năng cũng có thể nhận ra cô là người như nào.
Kim Thủ Thiên gật đầu một cái, sau khi trầm tư một lát, anh ta ngẩng đầu nhìn về phía Hùng Khiết đứng cách đó không xa: "Cô cứ tiếp tục quan sát cô ấy chặt chẽ, chỉ cần cô ấy vô hại với chúng ta thì chúng ta không cần động tới cô ấy."
Hùng Khiết gật đầu một cái, tỏ ý mình đã biết.