Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 390 - Chương 390:

 Chương 390: Chương 390: Chương 390:

"Tôi thật sự không ngờ cô lại có năng lực như vậy, mặt của tôi đã bị hủy thành thế này, cô còn có thể sửa đẹp lại."

Ngay lúc Bạch Trân Trân chuyên tâm làm việc, Đàm Thanh xuất quỷ nhập hồn xuất hiện, vừa mở miệng đã cắt ngang mạch suy nghĩ của Bạch Trân Trân.

Bạch Trân Trân vốn đang chuyên tâm dán lông mày run tay, cái nhíp đâm một lỗ nhỏ trên đầu của cô ấy.

Tay của Bạch Trân Trân dừng lại, sau đó mặt không cảm xúc bỏ nhíp trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Đàm Thanh đã gây họa.

Đàm Thanh hiển nhiên cũng phát hiện cái lỗ bé xíu trên mặt mình, cô ấy ho khan một tiếng, ngượng ngùng nói: "Dù sao đều là giả, hay là cô đắp đắp thêm một chút?"

Làm công việc tỉ mỉ này cũng vô cùng mệt mỏi, cũng may tố chất thân thể của Bạch Trân Trân tốt, nếu không cũng không chống đỡ nổi tới bây giờ, chỉ là Đàm Thanh ồn ào như vậy, cơn giận vẫn luôn đè nén liền phát tiết ra, cô ném nhíp sang một bên, cởi găng tay cao su đang mang xuống, ném vào trong thùng rác bên cạnh.

Từ đầu tới cuối, Bạch Trân Trân đều không nói một câu với Đàm Thanh, tựa như coi cô ấy thành không khí.

Đàm Thanh có hơi hoảng, nhìn thấy Bạch Trân Trân chuẩn bị rời đi, cô ấy bất lực bay tới trước mặt Bạch Trân Trân, chặn đường đi của cô.

"Cô Bạch, chúng ta tốt xấu cũng là người quen, tôi biết cô nhìn thấy tôi, cô cũng không cần hờ hững với tôi như vậy chứ?"

Lúc cô sửa thi thể của mình kiên nhẫn như thế, trong đôi mắt xinh đẹp đó thậm chí đang chứa đựng vẻ ôn nhu, khi mặt của cô ấy dần hồi phục như cũ dưới tay của Bạch Trân Trân, trong lòng Đàm Thanh sinh ra một số cảm giác rung động kỳ quái.

Hôm qua, Đàm Thanh tưởng mình đã quấy rầy tới Bạch Trân Trân, mới hại cô làm việc tới nửa đêm, cho nên hôm nay lúc Bạch Trân Trân đang bận rộn, Đàm Thanh vẫn luôn không ra, cho tới khi Bạch Trân Trân làm gần xong, cô ấy mới xuất hiện.

Ai có thể ngờ cho dù là như vậy, cô ấy vẫn chọc người ta tức giận, Đàm Thanh có hơi hoảng, cô ấy đưa tay ra chặn trước mặt Bạch Trân Trân, làn váy liền thân màu đỏ đô phấp phới độ cong mê người, cô ấy đáng thương nhìn Bạch Trân Trân, nhỏ tiếng nói.

"Cô Bạch, cô đừng tức giận với tôi được không? Tôi không phải cố ý."

Bạch Trân Trân lặng lẽ vòng qua người cô ấy, tiếp tục đến phòng khử trùng.

Đàm Thanh: "..."

Trong mắt cô ấy xuất hiện một vệt sáng đỏ, biểu cảm vốn ôn nhu nhuộm lên vẻ hung ác, nhưng mặt của cô ấy cũng chỉ méo mó một khoảnh khắc, rất nhanh lại khôi phục bình thường.

"Cô Bạch, cô..."

Đàm Thanh chỉnh đốn lại cảm xúc, vừa muốn nói gì, Bạch Trân Trân vốn sắp đi tới phòng khử trùng bỗng nhiên quay ngược lại.

Cô ấy tưởng Bạch Trân Trân đã thay đổi ý, vội vã đi tới, thế nhưng Bạch Trân Trân vẫn làm như không thấy cô ấy, sau khi vòng qua cô ấy, đưa thi thể của cô ấy về phòng ướp lạnh.

Đàm Thanh: "..."

Một người lớn như cô ấy, biết nói biết đi đứng ở đây, Bạch Trân Trân làm như không thấy cô ấy, nhưng lại coi thi thể đã tắt thở, không thể cử động đó như bảo bối.

Đàm Thanh rất tức giận, cô ấy có hơi không khống chế được tính khí của mình, sau khi bay lượn quanh Bạch Trân Trân hai vòng, phát hiện cô vẫn ngó lơ mình, Đàm Thanh càng tức giận.

"Cô Bạch, cô đừng hối hận!"

Sau khi ném lại câu nói này, thân ảnh của Đàm Thanh biến mất.

Bạch Trân Trân: "..."

Lời của quỷ hồn bình thường không thể tin, càng đừng nói loại lệ quỷ áo đỏ hung tợn này, hành sự quái đản, không có logic, chưa biết chừng khi nào não đã teo lại rồi.

Bạch Trân Trân không muốn đi dò thám suy nghĩ chân thực nhất trong lòng đối phương, việc đó không có ý nghĩa gì, đi thì đi, còn muốn cô đi thỉnh cô ấy về sao?

Cho nên Bạch Trân Trân khử trùng xong, thay đồ, vui vẻ từ phòng chỉnh lý di dung đi ra.

Cô làm xong việc này lại tới hơn chín giờ tối, nhưng tốt xấu cũng hơn tối qua, không kéo dài tới rạng sáng.

Quản gia Hùng Khiết đang đợi bên ngoài, cô ta bê cái ghế ngồi ở chỗ cách cửa hơi xa, trong tay đang cầm quyển sách đọc, sau khi nghe thấy động tĩnh mở cửa, Hùng Khiết lập tức bỏ sách trong tay xuống, mỉm cười đi tới.

"Cô Bạch, cô làm xong rồi? Tôi đã chuẩn bị xong cơm nước rồi, cô lên là có thể ăn, cô Bạch, cô mệt không? Tôi đã mời thợ mát xa chuyên nghiệp tới, có thể để họ giảm stress cho cô."

"Cô Bạch, cô muốn ăn gì? Tôi không biết đồ mình chuẩn bị có hợp khẩu vị của cô không, nếu cô có muốn ăn món gì, tuyệt đối đừng khách sáo, trực tiếp nói với tôi, tôi sẽ bảo đầu bếp đi chuẩn bị."

"Cô Bạch..."

Thấy Hùng Khiết nhiệt tình như lửa, Bạch Trân Trân có chút hoài niệm quản gia kiêu căng bất thuần trước kia.

Tuy quản gia đó có chút khinh thường người khác, nhưng ít nhất hắn ta không giống quản gia này, Hùng Khiết nhiệt tình tới mức thậm chí khiến người ta cảm thấy tê rân da đầu.

Bình Luận (0)
Comment