Bạch Trân Trân không chút hoài nghi nếu cô lộ ra chút xíu ý tứ muốn cô ta hầu hạ tốt hơn, Hùng Khiết có thể bế cô trong lòng tỉ mỉ hầu hạ như em bé.
Không phải, cô chỉ muốn được đối đãi bình thường mà thôi, có thể đừng đi hai thái cực không? Hoặc là lạnh lùng như nước, hoặc là nhiệt tình như lửa, không thể có một thái độ bình thường chút sao?
Bạch Trân Trân nghiêng đầu nhìn đối phương, Hùng Khiết lộ ra nụ cười tiêu chuẩn, tám chiếc răng tựa như đang sáng lấp lánh dưới ánh đèn chiếu xạ.
"Cô Bạch, cô còn có dặn dò gì không? Cô có thể nói hết với tôi."
Bạch Trân Trân: "Thực ra tôi cảm thấy cô không cần nhiệt tình với tôi như vậy, cô như vậy khiến tôi rất mất tự nhiên."
Thực ra Bạch Trân Trân muốn nói cô sợ, nhưng cuối cùng vẫn sửa lời, người ta nhiệt tình cũng không phải chuyện xấu, cô nói như vậy quá tổn thương người ta.
Hùng Khiết ngẩn người, sau đó nói: "Cô Bạch, tôi khiến cô không thoải mái sao? Tôi làm sai chỗ nào, tôi có thể sửa, cô Bạch, cô tuyệt đối đừng nói với lão gia chúng tôi..."
Bạch Trân Trân: "..."
Được, gà nói chuyện với vịt, hoàn toàn không thể giao lưu, Bạch Trân Trân thầm thở dài một hơi, không muốn phí nước bọt với Hùng Khiết nữa.
Tiếp theo mặc kệ Hùng Khiết nhiệt tình tìm chủ đề nói chuyện với Bạch Trân Trân thế nào, lúc cô trả lời đều vô cùng qua loa, nếu người không biết nhìn thấy bộ dạng này của cô, còn tưởng cô là tuyệt thế tra nam gì đó.
Dù sao thì một bên nhiệt tình như lửa, một bên chỉ đáp ừm à ồ, nhìn kiểu gì cũng khiến người ta cảm thấy quái dị.
Nhưng Hùng Khiết lại không bị ảnh hưởng chút nào, thái độ đối đãi với Bạch Trân Trân luôn nhiệt tình, mà Bạch Trân Trân thấy dáng vẻ này của cô ta, thái độ vẫn lạnh lùng.
Hai người họ đi thang máy lên lầu, chân trước vừa rời đi, đèn hành lang tầng hầm thứ hai giống như tiếp xúc kém, kêu xèo xèo, sau đó từng ngọn đèn lũ lượt tắt đi.
Cả hành lang tầng hầm thứ hai chìm vào trong một mảnh tối tăm.
Trong hành lang tối tăm, mơ hồ nhìn thấy một bóng người màu đỏ xuất hiện, nhưng rất nhanh bóng người đó lại biến mất tăm.
***
Quay về sảnh lớn lầu 1, Hùng Khiết dẫn Bạch Trân Trân tới nhà bếp, bữa tối chuẩn bị xong nhanh chóng được mang lên, Bạch Trân Trân cũng không kén chọn, cầm đua lên rồi bắt đầu ăn từng miếng lớn.
Đoán chừng là bởi vì đổi một quản gia khác, cộng thêm thái độ trước đây của Bạch Trân Trân quá mãnh liệt, khiến người hầu ở nhà họ Kim đều biết cô là người không dễ chọc, cho nên người được sắp xếp tới phục vụ cô cuối cùng cũng thể hiện ra tố dưỡng tốt của người hầu hào môn, cho dù lúc Bạch Trân Trân ăn cơm không quá chú trọng, lúc đối mặt với họ cũng không hẳn tốt cỡ nào, nhưng những người này cũng không dám lộ ra vẻ bất mãn gì với cô giống như trước nữa.
Đối với điều này, Bạch Trân Trân rất hài lòng.
Mọi người đều làm thuê cho tư bản, cũng không cần khinh bỉ lẫn nhau, dù sao thì cho dù làm việc ở nhà hào môn lâu cách mấy, cũng không phải phú hào.
Đều là người cùng một trình độ giai cấp, khinh bỉ lẫn nhau cũng không thể nâng cao giai cấp.
Lúc ăn cơm, từ đầu tới cuối, Hùng Khiết đều ở bên cạnh Bạch Trân Trân, cho dù cô ngó lơ cô ta, Hùng Khiết vẫn kiên nhẫn ở bên cạnh cô, hận không thể dùng muỗng múc cơm đút vào miệng cô.
Bạch Trân Trân: "..."
Nếu không phải Hùng Khiết này có ý với cô, vậy thì là người này có ý đồ khác, Bạch Trân Trân cảm thấy khả năng của vế sau rất lớn.
Dù sao cho dù cô xinh đẹp như hoa, nam nữ đều dính, nhưng cô cảm thấy chắc Hùng Khiết không nằm trong phạm trù bị ăn đó.
Ăn no uống đủ, Bạch Trân Trân chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi, Hùng Khiết lại theo sát Bạch Trân Trân, miệng của cô ta không ngừng nghỉ, luôn có thể tìm được vô số chủ đề để nói chuyện với cô.
Bạch Trân Trân: "..."
Thực ra cô thật sự không thấy hứng thú, kiểu phương thức câu hỏi dày đặc này của Hùng Khiết khiến Bạch Trân Trân có cảm giác cực kỳ khó chịu, luôn cảm thấy Hùng Khiết đang dùng cách này để moi lời từ miệng cô.
"Cô Bạch, nếu trong phòng có gì khiến cô cảm thấy không thoải mái, cô có thể trực tiếp nêu ra, chúng tôi thay cho cô bất cứ lúc nào..."
"Cô Bạch, cô còn có yêu cầu gì khác không, chúng tôi không biết sở thích của cô, có thể có chỗ nào đó làm không tốt lắm, mong cô Bạch thông cảm..."
"Cô Bạch..."
Đã tới cửa phòng rồi, nhưng đối phương vẫn không có ý dừng lại, Bạch Trân Trân thở dài một hơi, xoay người nhìn Hùng Khiết vẫn luôn luyên thuyên không ngừng.
"Quản gia, cô không cảm thấy mình có hơi ồn ào sao?"
Điều này không quá hòa hợp với vẻ ngoài dịu dàng đó của cô ta, Bạch Trân Trân rất muốn nói với Hùng Khiết, dáng vẻ này của cô ta có chút sụp đổ thiết lập.
Thế nhưng sau khi nghe thấy lời của Bạch Trân Trân, Hùng Khiết lại ngẩn người, nhưng hàm dưỡng của cô ta tốt, cho dù bị Bạch Trân Trân thẳng thắn chỉ ra khuyết điểm như vậy, Hùng Khiết vẫn không tức giận.
Cảm xúc của cô ta trông rất ổn định, người Bạch Trân Trân nhìn thấy cảm xúc ổn định như vậy lần trước vẫn là ở lần trước.
Nói thật, Ông Tấn Hoa có cảm xúc ổn định có thể khiến Bạch Trân Trân sinh ra chút hảo cảm như thế, nhưng Hùng Khiết có cảm xúc ổn định lại khiến Bạch Trân Trân đột nhiên cảm thấy có hơi nóng nảy.
Mỗi một câu cô ta nói, mỗi một chuyện cô ta làm đều đang khiêu khích thần kinh của Bạch Trân Trân, khiến cô càng nhìn càng cảm thấy phiền, thậm chí không nhịn được muốn buông lời cay nghiệt với cô ta.