Kim Thủ Thiên tới cùng với cảnh sát.
Hôm qua nhà họ Kim mới xảy ra một vụ án mạng, hôm nay lại xảy ra một vụ.
Vụ hôm qua còn có thể nói là tự sát, vụ hôm nay nhìn kiểu gì cũng không giống tự sát.
Dựa theo pháp y kiểm tra có thể chắc chắn, cô ta bị đóng trên giường khi còn sống, lại bởi vì đinh đóng cô ta đều là hơ đỏ rồi mới đóng lên, vết thương của cô ta mới không chảy máu.
Dường như hung thủ còn chú trọng bạo lực trong nghệ thuật gì đó, đặc biệt tạo tạo hình cho người chết, nhìn thoáng qua, giống như một con bươm bướm giang cánh muốn bay.
Hơn nữa khi còn sống, có lẽ người chết từng uống thuốc giảm đau hoặc thuốc gây mê gì đó, trên mặt cô ta không có cảm xúc đau khổ gì, thậm chí còn lộ ra vài phần vui vẻ.
Phòng của Bạch Trân Trân không phải hiện trường đầu tiên xảy ra vụ án, thi thể được chuyển dời tới sau đó, còn mục đích, bây giờ vẫn chưa có ai đoán ra.
Dựa theo thời gian tử vong của nạn nhân phán đoán, trước khi Bạch Trân Trân về phòng, cô ta đã ngạt thở rồi, thời gian tử vong của nạn nhân có lẽ là khoảng tám giờ tối, khi đó Bạch Trân Trân còn ở tầng hầm chưa ra, về cơ bản đã loại trừ cô khỏi diện tình nghi.
Cảnh sát bận rộn trong phòng, điều tra hiện trường, hỏi người hầu trong nhà, quản gia cũng bị gọi đi hỏi, còn Bạch Trân Trân, cảnh sát chuyên môn sắp xếp một nữ cảnh sát tới bồi bạn, trấn an cảm xúc của cô.
Dù sao trong tình huống bình thường, một nữ đồng chí ngủ tới nửa đêm phát hiện dưới gầm giường của mình đóng một người chết, cô và đối phương lưng tựa lưng ngủ mấy tiếng, đối với người sống mà nói, đả kích chịu đựng chắc chắn không nhỏ.
Trên thực tế, Bạch Trân Trân thật sự chịu chút đả kích, trên người cô đang quấn áo choàng tắm, trong tay đang bưng ly nước đường đỏ nóng hổi, ngồi trên sô pha im lặng.
Kim Thủ Thiên ngồi đối diện Bạch Trân Trân, sắc mặt của anh ta cũng không tốt.
Dù sao thì trong hai ngày ngắn ngủi đã xảy ra chuyện lớn như vậy, đối với Kim Thủ Thiên mà nói, cũng là tai bay vạ gió.
Cái chết của Lina hôm qua còn có thể nói là cô ta nghĩ không thông, nữ hầu hôm nay là bị mưu sát thật sự.
Tâm trạng của Kim Thủ Thiên có thể tốt mới lạ.
Mà Bạch Trân Trân đang cầm nước đường đỏ nóng hổi, trong đầu thì đang nghĩ chuyện khác.
Cô cảm thấy người chết xuất hiện trước mặt cô hôm qua và người chết xuất hiện trước mặt cô hôm nay đều có đặc trưng chung, họ đều mặc váy liền thân màu đỏ, thi thể cũng đều được cô phát hiện.
Người đầu tiên tiếp xúc thi thể và người đầu tiên phát hiện thi thể đều là cô...
Mắt của Bạch Trân Trân híp lại, cảm thấy có một tấm lưới to lớn bao trùm cô lại, khiến cô không vùng vẫy được, kẻ đi săn trốn trong tối coi cô là con mồi, đang từng chút dụ cô vào trong lưới.
Cô thậm chí nghi ngờ, tra tới cuối cùng có thể sẽ tra tới cô, thậm chí sẽ có chứng cứ xác thực bày ra, chứng minh cô là hung thủ.
Dù sao thì sau khi cô tới nhà họ Kim, nơi này lập tức xảy ra án mạng, cô đuổi lão quan gia đi, sống chung không hòa hợp với quản gia mới,"tác oai tác quái" ở nhà họ Kim.
Nếu mọi thứ không liên quan tới cô, vì sao lần nào cũng là cô xuất hiện ở hiện trường vụ án, vì sao luôn là cô phát hiện ra tất cả?
Đợi sau khi cảnh sát điều tra xong mọi thứ rời đi, sắc trời bên ngoài đã sáng trưng.
Kim Thủ Thiên cũng ngồi đơ trên sô pha một đêm, tuy bang Hưng bây giờ đã tẩy trắng, nhưng chung quy cũng không phải tổ chức chân chính gì, liên tục dính dáng tới cảnh sát và án mạng, nếu chuyện này lộ ra, đối với Kim Thủ Thiên và bang Hưng mà nói, sợ là cũng sẽ tạo nên đả kích.
Sau khi tỉnh dậy lúc ba giờ, Bạch Trân Trân vẫn luôn thức, nhưng trạng thái tinh thần của cô trông vẫn ổn, ngoài giữa chân mày có vài phần mệt mỏi, ngược lại không nhìn ra chỗ bất ổn nào khác.
"Ngài Kim, có lẽ chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng."
Bạch Trân Trân nhìn Kim Thủ Thiên, nghiêm túc nói.
Đã có hai người chết rồi, Bạch Trân Trân nghi ngờ nếu họ không làm gì đó, có thể sẽ có nhiều người chết hơn.
Cô bị cuốn vào cũng được, hoặc kẻ đứng sau vốn dĩ là nhắm vào cô cũng được, họ không thể để sự việc trở nên ngày càng nghiêm trọng.
Kim Thủ Thiên ngẩng đầu nhìn Bạch Trân Trân, nét mặt trở nên hơi phức tạp, không biết anh ta nghĩ tới gì đó, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Anh ta gọi Hùng Khiết tới, dặn dò cô ta vài câu, giao chuyện phía sau cho Hùng Khiết xử lý, sau đó dẫn Bạch Trân Trân tới phòng sách.
"Cô Bạch, cô muốn nói gì với tôi?"
Sau khi vào, Kim Thủ Thiên không mời Bạch Trân Trân ngồi xuống, cô cũng không cần người khác phân phó, tự bê một cái ghế tới, sau đó ngồi ở vị trí đối diện Kim Thủ Thiên.
"Ngài Kim, thực ra tôi có một câu hỏi vẫn luôn muốn hỏi anh, nhưng trước đó vẫn chưa có cơ hội, bây giờ tôi hi vọng anh có thể thành thật trả lời tôi."
Kim Thủ Thiên gật đầu, ra hiệu Bạch Trân Trân tiếp tục nói.