Trước đó Kim Thủ Thiên còn cảm thấy Tần Chính Du là một người làm luôn canh cánh sự trung thành trong lòng, nhưng sau khi trải qua sự tình lần này, Kim Thủ Thiên vậy mà lại sinh ra nghi hoặc.
Nếu thực sự không cho phép dùng cái này để mưu cầu lợi ích thì tại sao ban đầu phải làm cho anh ta ăn?
Lùi mười ngàn bước lại mà nói, cứ coi như ban đầu Tần Chính Du vì tính mạng của anh ta mới vi phạm quy củ của tổ tiên, vậy sau đó anh ta tiếp tục ăn tương chấm cá thì sao?
Kim Thủ Thiên chưa bao giờ nghèo tới mức chẳng có cơm ăn, dù thân thể anh ta đang khỏe khoắn, Tần Chính Du vẫn tiếp tục cung cấp tương chấm cá cho anh ta ăn.
Đừng nói như thế kia chưa tính là trao đổi lợi ích.
Kim Thủ Thiên là con trai duy nhất của Kim Mân, ban đầu lúc anh ta không ăn được gì, Tần Chính Du dùng tương chấm cá cứu tính mạng của anh ta về, hồi đó Kim Mân đã cho Tần Chính Du không ít tiền, sau đó Kim Thủ Thiên càng ngày càng tín nhiệm Tần Chính Du, mặc dù ông ta chỉ là một người làm già trong nhà, nhưng tới tận bây giờ chuyện tốt chưa bao giờ thiếu được ông ta.
Những cái này chẳng qua không coi là lợi ích đặt trên mặt nổi mà thôi, sao có thể không coi là lợi ích được chứ?
Hùng Khiết đương nhiên cũng biết tới sự tồn tại của Tần Chính Du, tương chấm cá là từ tay Tần Chính Du mà ra, ông ta nói đây là bài thuốc bí mật tổ truyền của nhà ông ta, chuyện dầu giao nhân như này chắc chắn không tránh khỏi liên quan với ông ta.
Chẳng qua là Kim Thủ Thiên rất tín nhiệm Tần Chính Du, nếu như...
Sắc mặt của Kim Thủ Thiên thực sự không tốt lắm, anh ta nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, nghĩ tới các loại khả năng, đột niên, hình như anh ta nghĩ tới chuyện gì đó, bất chợt quay đầu nhìn về phía Bạch Trân Trân.
"Cô Bạch, Đàm Thanh chết là điều không lường trước thật sao?"
Bạch Trân Trân: "... Hả?"
Rốt cuộc là lý do làm sao mà đề tài từ dầu giao nhân chế thành tương chấm cá nhảy tới cái này rồi?
Bạch Trân Trân chưa phục hồi được tinh thần, cô có chút mờ mịt hỏi: "Anh nói cái gì cơ?"
Lúc cô trông thấy Đàm Thanh, cô bị bằm thây thành các khối, vết thương trí mạng nằm ở trên mặt, sau khi chết còn bị người ta phân thây, mặc dù thi thể lớn nhỏ không đồng nhất với nhau nhưng vết thương cũng rất chính tề, hẳn là dùng một con dao sắc bén để phân thây cô ấy ra.
Cái chết của cô chắc chắn không phải bất ngờ, Đàm Thanh chết là do mưu sát.
Bạch Trân Trân tin tưởng rằng đối phương chắc chắn hiểu chân tướng rõ ràng dễ hiểu như vậy, chuyện này khiến vấn đề anh ta hỏi có chút kì quái.
"Anh Kim, rốt cuộc anh muốn hỏi cái gì?"
Kim Thủ Thiên mím môi một cái, hai bàn tay để trên bàn nắm chặt, nhìn sáng vẻ này của anh ta giống như đang che giấu một cái gì đó khó nói.
Bạch Trân Trân nhìn đối phương, cô cũng không sốt ruột, lời anh ta muốn nói thì nhất định sẽ nói, nếu không muốn nói thì Bạch Trân Trân cũng sẽ không đào bới tới tận căn nguyên.
Đại đa số thời gian, Bạch Trân Trân thực sự cũng không có nhiều lòng hiếu kì như vậy.
Kim Thủ Thiên: "... Có phải trên người con bé có dấu vết của huyền môn tà thuật không?"
Bạch Trân Trân hỏi ngược lại: "Anh nghi ngờ là người làm kia của anh ra tay sao?"
Kim Thủ Thiên không lên tiếng, coi như âm thầm thừa nhận.
Bạch Trân Trân suy nghĩ một chút, lại nói: "Tôi cũng không chắc chắn, từ trên thi thể không xảy ra vấn đề gì khác, có điều..."
Biểu cảm trên mặt Kim Thủ Thiên căng lên trong phút chốc, anh ta bật thốt lên: "Có điều cái gì? Cô Bạch, có phải cô còn có những phát hiện khác không? Nếu cô đã sớm phát hiện thì tại sao trước đó không nói cho tôi biết?"
Nhìn Kim Thủ Thiên vẻ mặt khó hiểu, Bạch Trân Trân thở dài một cái, nói bằng giọng sâu xa: "Có điều tôi nhìn thấy quỷ hồn của Đàm Thanh, cô ấy muốn nói bí mật kinh thiên động địa gì đó cho tôi nghe."
"Chẳng qua là tôi không nghe."
"Dù sao bây giờ cô ấy là một ác quỷ, ác quỷ đều liên thiên mấy chuyện hoang đường, không một câu nói thật, tôi không muốn nghe cô ấy nói."
Kim Thủ Thiên: "..."
Anh ta nghe được tất cả, nhưng tại sao nối chung một chỗ lại khiến người ta cảm thấy mê man như vậy?
Bạch Trân Trân: "Tôi cũng còn nước mắt trâu, có thể để anh tận mắt trông thấy quỷ hồn của Đàm Thanh, có lẽ hai người có thể trao đổi một chút."
Bạch Trân Trân đề nghị.
Để người trong cuộc đối thoại với người trong cuộc, còn cô chỉ coi là một người cung cấp công cụ, chuyện này đúng là hoàn mỹ.