Đàm Thanh còn chưa phục hồi lại tinh thần tự sự thất bại của mình, Bạch Trân Trân đột nhiên xuất hiện trước hồn thể của cô ấy, trong lúc Bạch Trân Trân quay sang nở nụ cười xán lạn với cô ấy, cô đã giơ tay lên dính một người giấy nhỏ vào trên ót của Đàm Thanh.
Một giây tiếp theo, hồn thể Đàm Thanh không chịu sự khống chế của cô ấy, sáp nhập vào trong người giấy nhỏ.
Ác quỷ áo đỏ biến mất, người giấy nhỏ bằng một bàn tay phiêu phiêu đãng đãng rơi xuống mặt đất, sau đó bị Bạch Trân Trân nhặt lên, cô nhìn chằm chằm vào người giấy nhỏ không tai không miệng, sau đó tiện tay bỏ vào bên trong túi.
Làm xong tất cả những chuyện này, Bạch Trân Trân đi tới, nhặt cái đầu rơi dưới đất của Đàm Thanh lên, sau đó đặt cùng những khối thi thể bị phân tách vào cùng nhau, đặt lên trên đài điều khiển.
Ngày xưa có Bào Đinh mổ trâu(1), ngày nay có Trân Trân mổ xác.
(1)Là một truyện ngụ ngôn Trung Quốc.
Nhìn những khối thi thể bị băm ra trên bàn điều khiển, Bạch Trân Trân đau lòng không thôi – những thứ này đều do cô vá từng đường kim mũi chỉ, quả nhiên không làm chủ nhà thì không biết củi muối đắt (2), thi thể không kẽ hở nên không biết vá lại có bao nhiêu khó khăn.
(2) Cái này là một phần của câu: Không làm chủ nhà không biết củi muối đắt, không nuôi dạy con cái không biết lòng nhân từ của cha mẹ.
Sự chán ghét của cô đối với Đàm Thanh đã lên tới cực điểm, sau đó cô không chút do dự lấy người giấy nhỏ ra, dùng công đức kim quang bọc lấy đầu ngón tay mình, dùng sức đâm đâm trên người giấy nhỏ.
Người giấy phong ấn Đàm Thanh không có tai mắt mũi miệng, không nhìn thấy cũng chẳng phát ra được bất cứ thanh âm nào, nhưng tổn thương của công đức kim quang tới quỷ hồn là có thật, nhất là loại oan hồn ác quỷ như cô ấy còn tổn thương gấp đôi.
Đàm Thanh không phát ra được một âm thanh nào, thân thể người giấy nhỏ co chặt vào nhau, còn thường xuyên co quắp lại, nhìn nhiều thậm chí còn thấy thêm vài phần đáng thương.
Nhưng Bạch Trân Trân chẳng cảm thấy cô ấy đáng thương chút nào, sau khi đâm hai cái, Bạch Trân Trân lại vẽ hai tai cho cô ấy.
Đàm Thanh đau tới mức sắp ngất đi: "????"
Không phải, giờ vẽ tai cho cô ấy làm gì cơ chứ?
Rất nhanh Đàm Thanh đã biết giờ Bạch Trân Trân vẽ tai cho cô ấy làm gì, bởi vì bấy giờ Bạch Trân Trân bắt đầu vô cùng phẫn nộ mắng to.
"Cô nói xem cái thân cô, làm ác quỷ áo đỏ rồi mà cũng không biết điều, tôi đắc tội với cô à? Cô hại tôi làm gì?"
"Lúc ấy cô cũng ở hiện trường, không phải là không nhìn thấy tôi làm thế nào vá lại thi thể cho cô, tôi khổ sở mãi mới vá được thi thể của cô, cô lại la ó, lạch cạch một tí đã là gãy hết cả thi thể."
"Có phải thi thể không do cô vá cho nên cô thấy không sao đúng không? Người bị dày vò chỉ có thể là một mình tôi có đúng không?"
Đàm Thanh không nhìn thấy cũng không có cách nào nói chuyện, chỉ có thể ngồi nghe Bạch Trân Trân mắng cô ấy một cách thụ động, không có bất cứ năng lực phản kháng nào.
Trên thực tế Đàm Thanh cũng không phản kháng được, nhưng bị Bạch Trân Trân mắng, Đàm Thanh cũng bắt đầu tủi thân.
Không phải, cô ấy cùng lắm là phụ thân trên cơ thể mình thôi mà, Bạch Trân Trân mới là người khiến thân thể mới sửa sang của cô ấy phân mảnh, chuyện này còn có thể trách cô ấy sao?
Cùng lắm thì hai người chia trách nhiệm năm năm, Bạch Trân Trân không có trách nhiệm sao?
Nhưng Đàm Thanh lại chẳng nói ra lời, cô ấy không có cách nào cãi cho bản thân mình nên chỉ có thể thừa nhận sự quát mắng của Bạch Trân Trân một cách thụ động.
Hơn nữa cái khiến cho Đàm Thanh không thể nào nhịn được là Bạch Trân Trân mắng chửi người thì cứ mắng thôi, cô còn dùng đầu ngón tay đâm thân thể cô ấy, đầu ngón tay cô cũng chẳng biết là có thứ gì, mỗi lần đâm vào thân thể của người giấy nhỏ, Đàm Thanh đều cảm nhận được một trận đau nhức truyền khắp thân thể, giống như có cái gì đó bị tróc từ thân thể cô ấy ra ngoài.
Loại đau khổ này vượt xa thức mà người thường có thể chịu đựng, Đàm Thanh thậm chí còn cảm thấy cảm giác đau đớn này thậm chí còn đau hơn cả lúc cô bị ngược đãi rồi giết hại.
Cô ấy muốn kêu thảm thiết, muốn cầu xin tha thứ, muốn Bạch Trân Trân bỏ qua cho cô ấy, nhưng mà cô ấy không có miệng, hoàn toàn không phát ra được một tiếng động nào, chỉ có thể chịu đựng tất cả một cách bị động.