Bạch Trân Trân tới kịp thời, Đàm Thanh lại quá mức kiêu ngạo, Đàm Thanh nói nhảm quá nhiều đã cho Bạch Trân Trân cơ hội để cô kiểm soát được trước khi đối phương mạnh hơn.
Mặc dù hành lang vẫn đen thui như vậy nhưng bởi vì không có sự quấy phá của Đàm Thanh, so với cảm giác âm u sầm sì như đi vào địa ngục trước đó mà nói thì bây giờ khá hơn rất nhiều.
Cô thuận lợi đi tới trước thang máy, giơ tay lên nhấn nút thang máy, cửa thang máy đóng chặt mở ra, ánh đèn ấm áp bên trong lộ ra cám dỗ như có như không.
Thùng thang máy sáng ngời hình thành tương phản rõ ràng với hành lang tối tăm đằng sau, trong lòng Bạch Trân Trân có một giọng nói khó hiểu bật lên, gọi cô đi vào trong thang máy.
"Tới đi, tới đi..."
Bạch Trân Trân: "..."
Cô giữ khuôn mặt không đổi sắc lùi về sau một bước, đi về phía thang bộ ở bên cạnh.
Trong tất cả các thiết kế, bên cạnh thang máy nhất định có thang bộ, phòng trừ thang máy xảy ra sự cố, mọi người bị vây lại, chính vì thế gọi là thang bộ nhưng cũng coi là lối đi phòng cháy chữa cháy, chỉ cần có đầu óc bình thường thì không ai chặn lối chữa cháy.
Bạch Trân Trân đẩy cửa thang bộ ra.
Có lẽ bởi vì đã rất lâu không có người mở cánh cửa này ra nên lúc cửa thang bộ được đẩy ra nó còn tạo thành tiếng két chói tai, âm thanh này như thể có người dùng móng tay của mình cào lên bảng đen.
Bên trong này rất lâu chưa có người quét dọn, Bạch Trân Trân mới chỉ mở cửa mà thôi, bên trong bụi đất tung bay, làm cô sặc tới mức không ngừng ho khan.
Bạch Trân Trân ho tới mức nước mắt bị ép hết ra ngoài, cô xoa xoa mũi, cảm thấy mình bị bụi bặm ở đây làm cho mắc bệnh viêm dị ứng mũi.
Cô móc móc trong túi xách của mình, sau đó móc ra một cái khẩu trang đeo lên mặt.
Các bậc thang có rất nhiều bụi đất, có điều cái may mắn là đèn ở bên này vẫn còn vận hành bình thường, Bạch Trân Trân quay đầu nhìn thang máy vẫn còn lẻ loi đứng ở đó.
Cửa thang máy vẫn còn mở, ánh đèn ấm áp rơi xuống, phả ra bên ngoài, xua tan đi bóng tối ở hành lang.
Thiên tính của con người là vui vẻ sáng sủa, ghét bóng tối, ánh sáng ấm áp sẽ mang đến cảm giác an tâm cho con người.
Người đi trong bóng tối rất lâu, lúc trông thấy ánh đèn ấm áp sẽ không khống chế được muốn bước vào, đó là bản năng tồn tại trong gen của con người, rất khó để có thể khắc chế.
Nhưng Bạch Trân Trân khắc chế được, cô thu hồi ánh mắt, từ chối cám dỗ của ánh đèn ấm áp.
Kiến thức hiếm thấy – trong tình huống bình thường, lúc không có người ấn nút thì cửa thang máy không mở ra trong thời gian dài.
Bạch Trân Trân đi vào thang bộ, đạp lên các bậc thang, từng bước một đi lên lầu.
Trong thang bộ chỉ có một mình cô, tầng hầm dưới đất không có cửa sổ, ban ngày và đêm tối cũng chỉ để lại dấu vết mơ hồ ở nơi này, với độ cao của hai tầng thì nhiều lắm cũng chỉ hơn bốn mươi nấc thang, ba lần cua là có thể tới một tầng.
Nhưng khi bước lên bậc thang cuối cùng của tầng một, Bạch Trân Trân nhìn cánh cửa thang bộ đóng chặt ở trước mặt.
Cô thở dài một cái, xoay người nhìn về phía hai đứa nhóc một mực im lặng không lên tiếng đi theo phía sau mình.
"Là hai đứa làm đúng không?"
Đứng sau lưng Bạch Trân Trân là hai đứa trẻ con giống nhau như đúc, một trai một gái, dáng vẻ trông thực sự rất đáng yêu, nếu như không để tâm đến thân thể máu me dầm dề của hai đứa thì nhìn quả thực rất đáng yêu.
"Hai đứa cứ phải ngăn dì để làm gì?"
"Dì không muốn đánh trẻ con đâu, quỷ trẻ con dì cũng không muốn đánh, hai đứa quả thực rất đáng thương, tuổi tác còn nhỏ đã không còn trên đời, chết còn thảm như thế, đương nhiên có tư cách oán hận thế giới này."
Oán khí của tiểu quỷ rất sâu nhưng dù sao trẻ con đơn thuần, hận thù cũng rất đơn thuần, trong số các ác quỷ, ác quỷ trẻ con cũng là loại về sau vô cùng đáng sợ.
Thứ làm hại cô không thể đi ra khỏi thang bộ chính là hai ác quỷ nhỏ này.
Bọn chúng ngẩng đầu lên nhìn Bạch Trân Trân, trong hốc mắt không còn lòng trắng nữa, chỉ có con ngươi màu đen chiếm cứ toàn bộ hốc mắt, nhìn hết sức dọa người.
Sợ hãi là một loại bản năng của loài người, nhưng loại bản năng này có thể khắc chế được.
Bạch Trân Trân đã từng thấy vô số thi thể, các loại thi thể người thường không cách nào tưởng tượng được cô đều đã gặp, còn đích thân sờ qua, xử lý chúng, cho nên hình tượng của hai đứa trẻ con này trước mắt đại chúng phổ biến có lẽ sẽ vô cùng dọa người, nhưng trong mắt Bạch Trân Trân cũng chỉ có vậy.
Cô ngồi xổm xuống, nhìn thẳng hai tiểu quỷ, sau đó móc cây kéo nhỏ tùy thân ra, cắt vài kéo đã có thể tạo ra hai người giấy nhỏ.
Hai người giấy nhỏ này giống nhau y như đúc, có điều một cái trong số đó có hai cái đuôi sam nhỏ, đại diện cho hình tượng bé gái.
Bạch Trân Trân đặt hai người giấy nhỏ trước mặt của bọn họ, mỉm cười nói: "Vào đây đi, mẹ hai đứa cũng ở chỗ dì."