Vừa nói, Bạch Trân Trân còn sợ bọn họ không tin, thả cả người giấy nhỏ đang chứa quỷ hồn của Đàm Thanh ra.
Sự lệ thuộc của những đứa trẻ với mẹ chúng đã là thiên tính, cho dù trở thành ác quỷ thì loại thiên tính này vẫn tồn tại.
Bạch Trân Trân không sợ bọn chúng, bọn chúng làm quỷ đả tường, Bạch Trân Trân cũng không tức giận, thậm chí cô còn ngồi xổm xuống trò chuyện cùng với chúng, ánh mắt nhìn chúng rất dịu dàng giống như đang nhìn hai người sống vậy.
Hơn nữa cô còn đặt cả mẹ của bọn chúng vào trong người giấy nhỏ.
Dì xinh đẹp này đang muốn cả nhà bọn họ đoàn tụ với nhau, không thấy kiểu của mấy người giấy này giống nhau y như đúc hay sao?
Hai đứa nhóc nhìn nhau một cái sau đó ngửa đầu nhìn về phía Bạch Trân Trân, nói bằng giọng nhỏ nhẹ: "Dì, chúng con có thể ôm dì một cái không?"
Bạch Trân Trân để lộ nụ cười xán lạn với bọn chúng, sau đó lại giang hai cánh tay ra: "Đương nhiên là có thể rồi."
Cô không hề phòng bị, còn thoải mái mở rộng lòng, hai đứa nhóc hơi sững sờ, cuối cùng vẫn đi vào trong vòng ôm của Bạch Trân Trân.
Nhiệt độ cơ thể của hai ác quỷ nhỏ này rất thấp, Bạch Trân Trân ôm bọn chúng mà như ôm hai cục đá to lớn vậy, lúc ôm bọn chúng, oán khí trong thân thể của chúng không ngừng chui vào thân thể cô.
Nhưng Bạch Trân Trân không hề kháng cự, thu nạp tất cả những oán khí của bọn chúng vào trong người mình.
Dù sao vào thân thể cô cũng sẽ bị công đức kim quang tiêu diệt, cô cũng không có gì phải sợ.
Ngược lại thì hai nhóc con kia đều làm cho Bạch Trân Trân cảm thấy bối rối, bọn họ ngơ ngác nằm trong lòng Bạch Trân Trân, không hiểu chuyện này là vì sao.
Không còn cách nào khác, lúc chết đi tuổi còn quá nhỏ, cứ coi như biến thành ác quỷ thì cũng không thể từ chỉ số thông minh của trẻ nhỏ ngay lập tức trở thành chỉ số thông minh của người trưởng thành.
Trẻ nhỏ coi thiện ác thực sự rất đơn giản, phân biệt người tốt kẻ xấu cũng đơn thuần thẳng thừng.
Bạch Trân Trân đối tốt với hai bọn chúng, tiểu quỷ có thể cảm nhận rõ ràng, cho dù bọn chúng thả oán khí vào trong thân thể của Bạch Trân Trân, cô vẫn không tổn thương bọn chúng.
"Dì ở đây, ngoan nhé, đừng sợ đừng sợ, trước cứ ngoan ngoãn vào trong người giấy đã, chờ xong việc dì đưa các người đi đầu thai."
Giọng Bạch Trân Trân rất dịu dàng, cô đối xử với trẻ con trước giờ đều rất dịu dàng, biến thành ác quỷ không phải cái bọn chúng mong muốn, công kích cô cũng không phải ý nghĩ của bọn chúng.
Cho nên Bạch Trân Trân sẽ không làm tổn thương bọn chúng, mà còn cho bọn chúng đủ sự tín nhiệm và cảm giác an toàn.
Hai nhóc tiểu quỷ bị Bạch Trân Trân làm cho cảm động, nhẹ nhàng đáp một tiếng: "Cảm ơn dì."
Vừa nói xong, bọn chúng không kháng cự nữa, Bạch Trân Trân thuận tay dán hai người giấy nhỏ lên gáy hai đứa, hai nhóc con liền chui vào trong người giấy nhỏ.
Người giấy nhỏ nhẹ như bẫng rơi trên mặt đất sau đó lại bay lên, tự động chui vào trong túi Bạch Trân Trân.
Bạch Trân Trân cười một tiếng, thuận tay bỏ cả người giấy nhỏ của Đàm Thanh vào trong.
Hai ác quỷ nhỏ phá vỡ quy tắc không gian trong thang bộ này khiến cho Bạch Trân Trân đi hai tầng rồi mà vẫn còn dừng lại tại chỗ, sau khi bọn chúng chui vào trong người giấy nhỏ, kết giới được bày ra trước đó tự nhiên tan thành mây khói.
Bạch Trân Trân thấy không gian bốn phía hai vặn vẹo trong một chớp mắt, sau đó rất nhanh đã khôi phục lại như bình thường, so với bầu không khí kì quái vừa rồi thì bây giờ thang bộ nhìn giống một cái thang bộ bình thường hơn.
Bạch Trân Trân thở dài một cái, cô cam chịu số phận bắt đầu leo lên.
Cũng may tố chất thân thể của cô thực sự không tệ, thang bộ hai tầng đối với cô mà nói căn bản không được coi vào đâu, rất nhanh cô đã lên tới tầng 1.
Đẩy cửa cầu thang bộ tầng một ra, Bạch Trân Trân cất bước đi vào phòng khách nguy nga lộng lẫy.
Trước khi cô tới phòng sửa sang di thể đã cảnh cáo Kim Thủ Thiên để anh ta rút lui hết những người trong nhà, mặc dù tên kia nhìn không đáng tin đủ kiểu nhưng anh ta vẫn tương đối nghe lời khuyên.
Bạch Trân Trân có thể cảm nhận được bên trong nhà đã không còn ai.
Phòng khách vẫn là cái phòng khách đó nhưng có rất nhiều thứ đã trở nên không quá giống nữa, ví dụ như Kim Thủ Thiên tuyệt đối không phải chàng trai sáu múi mặc quần tam giác nhảy vũ điệu nóng bỏng.
Cùng với một lão già tóc bạc trắng chống quải trượng trông rất dữ tợn ngồi trên ghế.
Dáng vẻ của lão già kia thì còn được nhưng mặt mũi nhìn rất hung dữ, căn bản chưa có sự hiền hòa dễ gần mà tuổi này nên có, nhìn vô cùng công kích.
Bạch Trân Trân liếc qua ông ta một cái, không hứng thú lắm nhìn liếc qua mấy anh giai sáu múi đang nhảy sexy: "Khẩu vị của lão tiên sinh quả thực rất đặc sắc."