Hào quang màu vàng biến mất, bóng người Bạch Trân Trân đi ra từ trong sương mù, cô phủi phủi tro bụi không tồn tại trên người, từ trên cao nhìn xuống Tần Chính Du đang ngồi ở chỗ đó.
"Chỉ vậy thôi?"
Vẻ khinh miệt trên mặt cô dường như đã hóa thành lưỡi dao nhọn đâm mạnh vào trong lòng Tần Chính Du, anh bỗng nhiên giữ cây gậy đứng lên, bị kinh ngạc tới mức giọng thay đổi.
"Đây không có khả năng!"
Sát chiêu của ông ta vạn vô nhất thất, sao Bạch Trân Trân có thể nguyên vẹn bước ra? Điều này không có khả năng, giả, nhất định là giả.
Trước đó Tần Chính Du thật sự không hoảng hốt mấy, dù sao mặc dù bố trí của ông ta đã bị phá hủy bảy, tám phần, nhưng ông ta vẫn còn con át chủ bài, cho nên ông ta cảm thấy mình nhất định là người cười đến cuối cùng. Nhưng bây giờ, khi thấy Bạch Trân Trân hoàn hảo không bị tổn hại đi ra, cuối cùng Tần Chính Du đã cảm thấy hoảng hốt rồi, ông ta cảm thấy tất cả mọi chuyện đều đã mất kiểm soát. Rõ ràng Bạch Trân Trân chỉ là một khâu trong kế hoạch của ông ta, chỉ là một quân cờ không có ý nghĩa mà thôi, nhưng một con cờ như thế lại quấy phá ván cờ tới nghiêng trời lệch đất, trước mắt sắp thua cả bàn cờ rồi.
"Điều này không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng..."
Thấy đối phương giống như thím Tường Lâm, lặp lại câu nói này không ngừng, Bạch Trân Trân liếc ông ta một cái, không hề khách khí xuyên thủng ảo tưởng của ông ta.
"Sao? Sự việc phát triển không giống trong tưởng tượng của ông nhỉ, ông đã bắt đầu bị phá thủ rồi? Sao ông yếu ớt thế?"
"Có là ông trời cũng không thể nói mọi chuyện đều phát triển tốt theo hướng bố trí của ông, ông cùng lắm chỉ là người bình thường... À, không đúng, ông chỉ là một lão già họm hẹm đã bước nửa bước vào trong quan tài, sao ông lại cảm thấy mọi chuyện đều sẽ phát triển theo suy nghĩ của ông chứ?"
"Sao ông tự tin vậy? Tuổi tác đã cao vậy rồi, còn tự tin tới vậy, quả thật là buồn cười, thật sự cho rằng ông là ông trời hả?"
Cái miệng này của Bạch Trân Trân đủ cay độc, hết câu nói tới câu khác, hoàn toàn không cho đối phương cơ hội mở miệng.
Tần Chính Du tức giận tới mức mặt vặn vẹo, thân thể run như lá rụng trong gió.
Còn Bạch Trân Trân vẫn ung dung nhìn đối phương, không cảm thấy chỉ với dăm ba câu của mình đã có thể chọc tức chết đối phương, nếu sự việc thật sự dễ dàng thế thì tốt.
Trước mắt Tần Chính Du biến thành màu đen lần lần, đầu óc cũng bắt đầu vang lên ong ong, mất rất nhiều thời gian mới có thể cất lên tiếng nói.
"Rất tốt, rất tốt, một nhập liệm sư nho nhỏ như cô, cùng lắm chỉ có chút công đức chi lực thôi, mà dám ở trước mặt tôi càn rỡ vậy, tôi đây muốn nhìn xem cô có thể càn rỡ tới khi nào."
Tuy rằng ông ta để lại lời cay độc, nhưng Bạch Trân Trân vẫn có thể cảm nhận được ông ta chỉ đang phô trương thanh thế.
Xem ra tên này đã hết biện pháp, sắp đi vào trạng thái điên cuồng hoàn toàn rồi.
Sau khi ngẫm nghĩ rõ ràng những điều này, mặc dù Bạch Trân Trân vẫn khai triển hình thức trào phúng nhưng bản thân đã khởi động tinh thần đề phòng cao nhất rồi.
Tên này tỉ mỉ bố trí nhiều năm như vậy, tâm trí thủ đoạn không phải tầm thường, Bạch Trân Trân không tin ông ta có thể nhanh vậy đã sợ, tên này tuyệt đối có hậu chiêu.
Sự thật chứng minh, ý nghĩ Bạch Trân Trân cũng không sai, bởi vì Tần Chính Du phát điên đã không màng tất thảy, trực tiếp giải phóng, ông ta đột nhiên vung tay lên, những oan hồn vốn đang ngoan ngoãn, thành thật đứng sau lưng ông ta đều hóa thành sóng thần màu đen, đánh về phía Bạch Trân Trân.
"Bọn họ đều là người vô tội chết oan, tôi muốn nhìn xem, cô có thể làm thế nào, sẽ bị bọn chúng xé thành mảnh nhỏ, hay là xé bọn chúng thành mảnh nhỏ."
Công đức chi lực không phải tùy tiện là có thể lấy được, người bao quanh công đức chi lực, khỏi phải nhìn nhân phẩm biểu hiện ra bên ngoài là hạng người gì, bọn họ tuyệt đối là người tốt.
Người tốt luôn luôn có những sự đồng cảm ngộ nghĩnh, không nên có, cũng ví dụ như Bạch Trân Trân.
Ông ta không tin, Bạch Trân Trân sẽ giết hết toàn bộ những oan hồn này.
Cô không giết bọn họ, bọn họ sẽ giết cô, không có con đường thứ ba có thể đi.
Tần Chính Du chống gậy đứng ở đó, oan hồn màu đen như tre già măng mọc, vọt ra từ phía sau ông ấy, lao về phía Bạch Trân Trân.
Đây không phải là oán khí trên người oan hồn, mà là chính bản thân của những oan hồn này, bọn họ đã mất lý trí, tư tưởng bị thù hận khống chế, lúc này trong mắt bọn họ, Bạch Trân Trân chính là kẻ cầm đầu hại chết bọn họ.
Bọn họ chỉ muốn báo thù mà thôi.
Bọn họ chỉ là bị người khác điều khiển mà thôi.
Bọn họ đều là người đáng thương vô tội chết oan mà thôi.
Bạch Trân Trân bao bọc bởi công đức chi lực có dám xuống tay với bọn họ, sẽ xuống tay với bọn họ sao?