Loại thể nghiệm này đối với Kim Thủ Thiên mà nói vẫn vừa đặc biệt vừa kích thích, anh ta hít sâu một hơi, mặt không đổi sắc rút tay mình trở lại.
Dù Hùng Khiết không nhìn thấy gì nhưng cô biết đoán ý qua lời nói và sắc mặc, cảm thấy Kim Thủ Thiên nhất định đã cảm nhận được thứ gì đó không giống.
"Lão gia, có phải anh đã phát hiện ra cái gì hay không?"
Kim Thủ Thiên gật đầu một cái nhưng không chuẩn bị nói rõ ràng tỉ mỉ, anh ta nhìn Hùng Khiết một cái, hỏi: "Đại sư mà cô mời rốt cuộc bao giờ mới tới?"
Lúc trước Bạch Trân Trân bảo anh ta mau chóng dẫn người rời đi nhưng bây giờ Bạch Trân Trân đang bị vùi lấp trong nhà lớn của nhà họ Kim.
Anh ta không biết trong nhà lớn đã xảy ra chuyện gì nhưng anh ta có thể khẳng định rằng Bạch Trân Trân ở trong đó nhất định vô cùng nguy hiểm.
Nhìn Kim Thủ Thiên ở Hương Giang hô mưa gọi gió nhưng anh ta cũng chỉ là người bình thường, nếu dẫn người đi quần đấu thì anh ta còn có thể giúp một tay nhưng loại chuyện đang xảy ra dưới mắt này căn bản không phải thứ anh ta có thể nhúng tay.
Hùng Khiết trả lời: "Tôi vừa mới liên lạc với Hàn đại sư, ông ấy nói muộn nhất một tiếng nữa ông ấy nhất định sẽ đến."
Mắt thấy khóe miệng Kim Thủ Thiên căng lên, Hùng Khiết đã đi theo anh ta lâu như vậy, biết đây là dáng vẻ chỉ khi Kim Thủ Thiên căng thẳng mới nó.
Sau một hồi trầm ngâm, Hùng Khiết không chắc chắn lắm mở miệng nói: "Lão gia, nếu anh rất gấp thì chúng ta có thể để Chu đại sư tới, Chu đại sư hợp tác với chúng ta lâu như thể, hẳn sẽ không..."
Kim Thủ Thiên nghe vậy chợt nhìn về phía Hùng Khiết, lạnh giọng nói: "Bình thường tôi dạy cô như thế nào?"
Giọng nói của anh ta nghiêm nghị không mang theo một chút xíu tình cảm nào, ánh mắt sắc bén giống như muốn xuyên thấu cả người Hùng Khiết.
Hùng Khiết nhanh chóng nhận ra bản thân mình đã lỡ lời, cô rùng mình một cái, vội vàng giải thích: "Lão gia, tôi sai rồi, tôi chỉ là quá quan tâm nên bị loạn..."
Vừa nói, giọng của Hùng Khiết từ từ nhỏ đi, cô không thay bản thân giải thích nữa mà cúi đầu, nhận sai một cách đàng hoàng.
"Thật xin lỗi lão gia, đều là tôi sai."
Tiêu chuẩn dùng người của Kim Thủ Thiên chính là một lần bất trung suốt đời không cần dùng.
Anh ta ăn tương chấm cá có dầu giao nhân, Chu đại sư hợp tác với bọn họ lâu như vậy, anh ta không tin ông ta không mảy may biết gì.
Chu đại sư im lặng không lên tiếng cũng chỉ có hai nguyên nhân có thể chấp nhận...
Thứ nhất, ông ta không đủ năng lực, tất cả bản lĩnh trước đó đều là do ông ta thổi phồng.
Thứ hai, bản lĩnh của ông ta cũng không nhỏ, lớn đến mức trong ứng ngoại hợp với Tần Chính Du, cùng tính kế bọn họ một lượt.
Bất kể là nguyên nhân nào thì Chu đại sư cũng không thể tin được nữa.
Nếu tin tưởng Chu đại sư thì hôm qua Kim Thủ Thiên cũng sẽ không bảo Hùng Khiết liên lạc với Hàn đại sư.
Vốn dĩ Hàn đại sư sẽ tới ngày hôm qua nhưng trên tay ông ta còn có chuyện vướng bận nên ông ta tỏ ý giải quyết xong chuyện trong tay rồi sẽ tới.
Danh tiếng của Hàn đại sư trong huyền môn cũng không tệ, mặc dù giá cả cao nhưng chuyện đã rơi vào trong tay ông ta thì nhất định sẽ xong.
Bây giờ bọn họ cũng chỉ có thể gửi hy vọng rằng Bạch Trân Trân có thể chống đỡ đến lúc Hàn đại sư tới.
Kim Thủ Thiên hít sâu mấy hơi, ép ý nóng nảy vô hình trong lòng xuống.
Anh ta nâng tay lên xoa xoa mi tâm, biểu cảm trên mặt có thêm mấy phần nóng nảy.
Bình tĩnh lại, anh ta cũng không hy vọng Bạch Trân Trân chết trong nhà lớn của họ Kim, mặc dù hai người bọn họ qua lại cũng không nhiều nhưng Kim Thủ Thiên có thiện cảm rất tốt với cô.
Lúc ấy, dưới tình hình khẩn cấp như thế mà Bạch Trân Trân không quên bảo anh ta gọi tất cả mọi người ra, rất hiển nhiên, khi đó cô cũng đã tính toán ra sau đó đã xảy ra chuyện gì.
Kim Thủ Thiên cũng không phải người tốt lành gì nhưng cũng không có nghĩa là anh ta thích kẻ xấu, chính bởi vì bản thân ở trong bóng tối nên anh ta mới thích người tốt quang minh lỗi lạc.
Chỉ hy vọng Bạch Trân Trân có thể chống đỡ được tới lúc Hàn đại sư đến.
***
Tần Chính Du cho rằng bản thân đã nắm chắc phần thắng, chỉ cần những thứ oán khí này cắn nuốt Bạch Trân Trân, cô có thể trở thành một thân xác hoàn mỹ.
Cứ coi như linh hồn của Đàm Thanh và hai tiểu tử kia đã bị Bạch Trân Trân đánh tan thì cũng chẳng có sao, chỉ cần thi thể Đàm Thanh vẫn còn là được.
Cùng lắm thì ông ta luyện chế Bạch Trân Trân thành Đàm Thanh rồi lại nhét cô vào trong thân thể Đàm Thanh là được.
Ông ta tính toán đã ổn thỏa, chỉ có điều đáng tiếc là không phải tất cả mọi người đều phối hợp với tính toán của ông ta.
Tần Chính Du chỉ cảm thấy một ánh sáng màu vàng nhạt thoáng trượt qua, nhà tù oán khí vốn bền chắc không thể bẻ dãy dưới ánh sáng chói mắt như ánh mặt trời đã nhanh chóng biến mất không còn thấy tăm hơi.