Khi đang nói chuyện, ông ta nặng nề động quải trượng xuống đất một chút, những đường vân màu đỏ trên đất giống như đã sống lại, giống như con giun vặn vẹo dùng một loại giãy giụa không có tí quy tắc nào để quay sang chỗ Bạch Trân Trân.
Bạch Trân Trân: "..."
Thành thực mà nói có một chút xíu chán ghét.
Trên mặt cô mặc dù không để lộ ra cái gì nhưng trong lòng cũng đã kéo chuông báo động kêu to.
Tần Chính Du lòng dạ ác độc, Bạch Trân Trân cũng không tin đòn công kích này của ông ta là để đồ chơi này làm cô chán ghét muốn chết.
Sự thật đã chứng minh ý tưởng của Bạch Trân Trân không sai.
Những thứ đường cong màu đỏ rất nhanh tiến tới trước mặt cô, sau đó nhanh chóng sinh trưởng, lan tràn, bện thành nhà tù phức tạp, vững vàng vây khốn Bạch Trân Trân ở bên trong.
Lấy những thứ oán khí màu đỏ này làm trung gian, oán khí màu đen cuồn cuộn không ngừng vọt về phía nhà tù.
Xuyên qua những khe hở của nhà tù màu đỏ kia, Tần Chính Du thấy rõ những thứ oán khí màu đen kia chiếm đoạt toàn thân Bạch Trân Trân hầu như không bỏ lại gì.
Tần Chính Du hừ một tiếng, cảm thấy bản thân chuyện bé xé ra to.
Bạch Trân Trân cũng chỉ có cái miệng nhanh nhảu mà thôi, xem ra biểu hiện lúc nãy của cô tỏ ra mạnh mẽ như thế chẳng qua là đang phô trương thanh thế mà thôi, trên thực tế cô căn bản không có khả năng kia.
Ông ta đã quá coi trọng cô.
Nghĩ như vậy, Tần Chính Du thả lỏng hơn, ông ta dựa người trên ghế, ánh mắt rơi vào trong nhà tù màu đỏ đó.
Mặc dù kế hoạch này đã xảy ra sơ suất lớn vì sự xuất hiện của Bạch Trân Trân, làm hại ông ta không thể không để lộ lá bài tẩy cuối cùng của mình, có điều không liên quan, ông ta còn chưa thua.
Người bên ngoài quỷ vực còn chưa có rời đi, có thể nhận ra Kim Thủ Thiên hẳn đã coi Bạch Trân Trân như trân bảo.
Thật đáng tiếc, rốt cuộc vẫn là người trẻ, cho rằng Bạch Trân Trân thắng mấy lần lại cảm thấy cô có thể cười tới cuối cùng.
Trên thực tế thắng thua nửa đường cũng không quan trọng, chỉ có kết quả cuối cùng mới là thứ yếu.
Chỉ cần ông ta thắng trận cuối thì hết thảy trước đó đều có thể hồi vốn.
***
Sau khi Bạch Trân Trân sắp xếp để cho Kim Thủ Thiên rút hết mọi người ra khỏi nhà lớn họ Kim, anh ta không một chút do dự nào, anh ta ra lệnh để tất cả mọi người rời khỏi chỗ này.
Vốn dĩ Hùng Khiết nói lui ra tới sân là được rồi nhưng Kim Thủ Thiên không quá chắc chắn Bạch Trân Trân nói phạm vi nhà lớn họ Kim thì có tính sân hay không.
Cho nên dứt khoát bảo tất cả mọi người lui hết ra ngoài cửa lớn.
Coi như anh ta có bá đạo đi chăng nữa cũng không thể nói những chỗ bên ngoài đều thuộc về nhà lớn họ Kim.
Người giúp việc và vệ sĩ trong nhà cộng lại có chừng hơn một trăm người, tất cả mọi người đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, sau khi nhận được lệnh của Kim Thủ Thiên, bọn họ không hỏi gì cả mà trực tiếp lùi ra khỏi nhà lớn họ Kim.
Cho dù bây giờ một đống người lớn đứng bên ngoài đường xe chạy nhưng bọn họ không hề nhỏ bàn luận, mà chỉ im lặng đứng ở chỗ đó, chờ đợi sự sai sử của Kim Thủ Thiên.
Có điều Kim Thủ Thiên lúc này không có tâm trạng quan tâm mấy cái đó.
Có lẽ nhờ tác dụng mà những thứ phù lục Bạch Trân Trân vẽ trên người anh ta, nên Kim Thủ Thiên vốn dĩ chỉ là người bình thường được bùa Bạch Trân Trân vẽ rót linh khí vào trong thân thể của anh ta, khiến anh ta mơ hồ thấy được một vài thứ khác lạ.
Không lâu sau khi tất cả mọi người lùi ra ngoài, dường như có sương mù màu xám tro nhàn nhạt bao vây hết tất cả nhà lớn của họ Kim.
Toàn bộ nhà lớn họ Kim cũng lộ ra một không khí không được may mắn lắm, chỉ liếc mắt nhìn đã khiến cho lòng người nảy sinh rất nhiều sự bất an vô căn cứ.
Anh ta không biết có phải mình nhìn lầm rồi không, Kim Thủ Thiên quay đầu lại, nhìn sang Hùng Khiết đứng một bên.
"Hùng Khiết, cô có cảm thấy nhà lớn Kim gia trở nên không giống lúc trước hay không?"
Hùng Khiết mặt đầy mơ hồ, nhìn trong nhà một cái, không chắc chắn lắm hỏi: "Trở nên trống không ạ?"
Cô cảm thấy mình đang nói nhảm, tất cả mọi người đều đã rút ra ngoài, có thể không trống hay sao?"
Có điều nhìn dáng vẻ này của Kim Thủ Thiên hẳn là không muốn câu trả lời như vậy, anh ta nhìn thấy vật gì khác hay sao?
Xem ra thứ Hùng Khiết thấy và thứ anh thấy không giống nhau, Kim Thủ Thiên không nói gì nhiều, lặng lẽ tiến lên một bước, đưa tay ra sờ đằng trước.
Giây tiếp theo, anh ta rõ ràng cảm nhận được tay mình dường như đã xuyên qua một tầng gì đó nhưng trước mắt chỉ có một tầng không khí, không có cái gì cả...
Không đúng, vẫn phải có, những sương mù màu xám nhạt lấy cửa làm biên giới, phân biệt rõ ràng, người đứng ngoài cửa lớn nhưng tay đưa vào trong cửa...
Đây chính là nguyên do anh cảm thấy cánh tay mình xuyên qua thứ gì đó.