Số lượng giao nhân trên thế giới này rất ít ỏi, cũng không đồng nghĩa với việc họ không tồn tại, trong ba mươi năm ông ta có thể thường xuyên cung cấp dầu giao nhân cho Kim Thủ Thiên ăn, Bạch Trân Trân không tin ông ta không có cách tìm được giao nhân.
Tìm ra giao nhân, lợi dụng giao nhân, ông ta coi là người giật dây, thúc giục giao nhân làm loạn còn chính ông ta ngồi ngư ông đắc lợi.
Bạch Trân Trân nhìn về phía đối phương, nói ra hết thảy những suy nghĩ của mình.
Rõ ràng là suy đoán nhưng lúc Bạch Trân Trân nói lại như chém đinh chặt sắt, giống như cô đã tận mắt nhìn thấy tình hình từ thời điểm thảm kịch bắt đầu phát sinh.
"Tần Chính Du, ông lớn tuổi như vậy rồi, chắc không biến thành lão già hồ đồ đâu nhỉ? Lời của ông lừa gạt người khác thì còn có thể, chẳng lẽ ông còn muốn lừa gạt chính bản thân mình luôn à?"
"Ban đầu ông lừa gạt giao nhân, lợi dụng bọn họ, để cho giao nhân hại người giúp ông, để giao nhân chịu đựng sự trừng phạt của ông trời, đến khi kết thúc sự trừng phạt, ông lại lột da rút xương nấu dầu những giao nhân đó, ông đúng là không lãng phí một chút nào."
Bạch Trân Trân cười lạnh một tiếng, nhổ xuống đất một ngụm, không mảy may che giấu sự chán ghét của mình đối với ông ta: "Làm bộ làm tịch một thời gian dài thật sự cho rằng mình là một nhân vật quan trọng hay sao? Ông có đức hạnh như thế nào, là cái loại gì chẳng lẽ chính ông còn không biết hay sao?"
"Phàm là người có thể đường đường chính chính làm người dưới ánh mặt trời, có ai bằng lòng làm con chuột trong cống ngầm cơ chứ?"
"Lại còn giả bộ làm quân tử, trên thực tế ông là cái loại gì thì chúng ta đều rõ ràng."
"Ông cũng chỉ là một tên nhát gan như chuột, tâm tư quỷ quyệt, một tên tiểu nhân chỉ biết dấm dúi trong góc dở trò tiểu xảo mà thôi!"
Bạch Trân Trân vốn có vóc người cao gầy, lúc này Tần Chính Du đang ngồi, cô thì đứng, rõ ràng chỉ có một người nhưng cứng rắn đến nỗi thể hiện ra khí thế của thiên quân vạn mã.
Người thua không bao giờ thua cuộc, sau khi đoán được đối phương là cái thể loại gì, sao Bạch Trân Trân còn có thể giữ mặt mũi cho ông ta đây?
Loại nhân vật phản diện như thế này, nhất là những cái loại trong lòng yếu ớt, vô năng nhưng lại cảm thấy mình bày mưu tính kế, tất thảy đã nằm hết trong lòng bàn tay thích nhất là làm loại chuyện ba hoa với người khác như thế này.
Bạch Trân Trân hiện tại còn đang chỉ vào lỗ mũi của nhân vật phản diện này, trù ẻo mắng mỏ ông ta, nếu ông ta còn có thể nhịn xuống thì ông ta không phải là Tần Chính Du nữa.
Tần Chính Du làm người làm nhiều năm như vậy, vẫn một mực nhẫn nhục gánh trọng trách, vì ông ta đang ở trong hình tượng người hàu, ông ta vẫn đang ngụy trang thân phận của mình trước những người bên ngoài.
Người giống như thế cho dù không phải là nhân vật phản diện gì thì thời gian ngụy trang lâu cũng có thể khẳng định là một tên biến thái từ đầu tới chân.
Đối mặt với người như vậy phải thẳng tay đâm vào trong tim của ông ta, ông ta càng để ý cái gì thì càng phải đâm vào chỗ đó, tổn thương dữ dội được tạo thành tăng trưởng theo bội số.
Bạch Trân Trân thông thạo phương pháp này cho nên cô dùng miệng lưỡi thâm độc mắng ông ta tới mức máu chó đầy đầu.
Không có chứng cớ thì sao? Chẳng qua là suy đoán của cô thì sao?
Cô cũng không phải tới để kiện ông ta, trước cứ mắng cho đã nghiền rồi nói sau, cứ coi như cô nghĩ sai đi, chiếu theo dáng vẻ đến chết cũng không thôi của hai người hiện tại, cứ coi như cô nghĩ sai cũng không sợ chút nào.
Tần Chính Du: "!!!"
Không phải chứ, rốt cuộc tại sao người này còn có thể ngang ngạnh như thế?!
Rõ ràng người sáng suốt nào cũng có thể nhìn ra hiện tại Bạch Trân Trân đang rơi vào hoàn cảnh xấu, người bình thường dù không tính đến chuyện quỳ xuống cầu xin tha thứ thì ít nhất cũng sẽ lộ ra một mặt sợ hãi.
Nhưng Bạch Trân Trân hiện tại là cái kiểu gì chứ?
Không biết tại sao trong lòng Tần Chính Du đột nhiên sinh ra một cảm giác vô cùng bất an, loại cảm giác bất an này bành trướng trong lòng ông ta một cách mãnh liệt, không ngừng mở rộng, thời gian trôi qua chưa bao lâu đã chiếm cứ toàn bộ nội tâm của ông a,
Rơi vào trong tuyệt cảnh rồi có thể nói linh tinh, hoặc nên nói vò đã sứt cũng không sợ mẻ, hoặc có chút ỷ lại, Bạch Trân Trân thuộc về loại nào?
Tần Chính Du rất muốn quy Bạch Trân Trân là có chỗ để ỷ lại, nhưng suy nghĩ này vừa mới xuất hiện đã bị chính ông ta ép xuống.
Không thể nào, cô ta cũng chỉ là một người đàn bà mà thôi, mới vừa rồi chẳng qua là trời xui đất khiến mới phá hỏng kế hoạch của ông ta, là ông ta không phòng bị chút thủ đoạn huyền môn của Bạch Trân Trân mà thôi, trên thực tế cô căn bản không thể khơi gợi ra sóng gió gì hết.
Cho nên đối mặt với sự ầm ĩ của Bạch Trân Trân, Tần Chính Du cũng chỉ cười lạnh một tiếng, giọng nói khàn khàn: "Cô cũng chỉ đang giãy giụa khi sắp chết thôi, ta còn phải xem một chút xem cô có thể mạnh miệng tới khi nào!"