Hương Giang chưa từng thụt lùi, đúng là thành phố lớn mà người người hướng tới, nhất là Thâm Quyến, Quảng Châu cách một bờ biển, có thể thấy hai bờ eo biển hoàn toàn bất đồng, nghe nói có vô số người truyền miệng rằng Hương Giang là một chỗ có thể nhặt tiền khắp nơi.
Chỉ cần đi đến Hương Giang, bọn họ có thể thoát khỏi cuộc sống nghèo khổ, khó khăn, đầu rắn lén giúp bọn họ vượt biên cũng đúng lúc cung ứng như cầu.
Chỉ cần là việc kinh doanh có thể kiếm tiền thì dù có phong tỏa vẫn sẽ có người liều chết đi làm.
Tần Chính Du chính là một đầu rắn như vậy, mà những con quỷ này tất cả đều là những người ông ta lén mang từ đại lục qua sau đó chết đi hóa thành.
"Nhìn ta như vậy làm gì? Cô cảm thấy chuyện này có thể trách ta được hay sao? Là lòng tham của bọn chúng thôi, có liên quan gì tới ta? Luật pháp Hương Giang cũng không quản được ta."
Lén lút vượt biên có nguy hiểm, rất nhiều đều rắn thẳng tay để người lội qua eo biển hoặc dùng thuyền nhỏ len lén vận chuyển người sang, bởi vì sợ tuần cảnh bờ biển phát hiện nên bọn họ đa phần chọn ban đêm, thời tiết sương mù gió êm dịu sóng lớn.
"Bọn chúng đều chết ngoài ý muốn, lúc đi ta đã nói qua với bọn chúng rồi, lén lút vượt biên có nguy hiểm bọn chúng đã ký khế ước với ta rồi, ấn dấu tay, có kết cục như vậy cũng là thứ bọn chúng đã lường trước rồi.
Hồi tưởng lại chuyện xảy ra trước đó, Tần Chính Du để lộ nụ cười xán lạn trên mặt, ông ta ngâm nga hát gì đó, vô cùng thờ ơ nhìn về phía Bạch Trân Trân.
"Đều là bất ngờ thôi, lén lút vượt biên vốn dĩ tràn đầy nguy hiểm, sự nguy hiểm khi cầu giàu sang tất cả bọn chúng đều đã biết rồi..."
Bọn chúng chết có liên quan gì tới ông ta?
Bọn chúng chết vì bản thân tham lam, chết vì không biết tự lượng sức mình, chết tại bọn chúng tự cho bản thân mình là đúng.
Có rất nhiều cho tới trước khi chết một khắc còn đang liều mạng giãy giụa, đạp nước, nhìn đường ven biển gần ngay trước mắt, nhưng cũng vì kiệt sức mà chết.
Gần như ngày nào tuần cảnh trên biển cũng có thể trục vớt được rất nhiều thi thể từ nước biển, phần lớn bọn họ đều đã bị trương phình, mặt mũi ai cũng hư hao hoàn toàn, hoàn toàn không thể nhận ra dáng vẻ vốn có của họ.
Nhưng từ quần áo trên người bọn họ có thể nhìn ra, những người này đều là người đại lục.
Hương Giang đối xử với thi thể của người đại lục chỉ có một kiểu, họ căn bản không kiểm tra thực hư thân phận, chỉ một cây đuốc đốt sạch tất cả.
Chỉ có hơn ba trăm người mà thôi, ông ta đã nhìn thấy quá nhiều người, nhiều người như vậy cũng không phải là do ông ta giết, Bạch Trân Trân lại ngạc nhiên cái gì cơ?
"Cô gái nhỏ, cái cô chỉ trích ta, ta không nhận được đâu, cái gì mà ma điên cuồng giết người, tại sao ta có thể là ma điên cuồng giết người?"
"Bản thân ta là người tâm thiện nhất rồi, ta chỉ là người thỏa mãn dục vọng của bọn chúng mà thôi."
Vừa nói, ông ta vung tay lên, cười khanh khách rồi nói: "Cô nhìn bọn chúng đi, dù có là oan hồn thì cũng không công kích ta, lẽ hiển nhiên, bọn chúng cũng biết vì sao mà mình chết."
Cho tới tận bây giờ, trên cái thế giới này không thiếu những kẻ lợi dụng sơ hở.
Tần Chính Du là một tài năng xuất chúng trong số đó.
Sau khi ký kết khế ước, bất luận sống hay chết thì ông ta nhiều lắm cũng chỉ là không cứu được bọn họ mà thôi, những người này đều chết vì lòng tham của mình, có liên can gì tới ông ta cơ chứ?
Người này đúng là mặt dày vô sỉ tới mức cao nhất rồi, đúng vậy, những người này đúng là tham lam, nhưng bản thân muốn có một cuộc sống hạnh phúc không hề sai, nếu không phải là vì Tần Chính Du muốn lợi dụng sơ hở thì sao phải ký kết khế ước?
Nhập tâm vào ngữ cảnh của đối phương là chuyện vô nghĩa nhất đời, Bạch Trân Trân sẽ không bị ông ta nắm mũi kéo đi.
"Phải vậy không? Nếu ông nói bọn họ đều là tự làm tự chịu, tự diệt vong, vậy ông nói cho tôi nghe những oán khí này từ đâu mà tới? Vì sao bọn họ lại biến thành oan hồn ở bên cạnh ông?"
"Ông cũng có thể lấy được dầu giao nhân, ai biết liệu ông có khả năng bắt giao nhân còn sống hay không?"
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Bạch Trân Trân nghĩ tới sự tồn tại của dầu giao nhân, đầu óc của cô nảy với tốc độ cao, vừa tiến hành chuyển đổi trong đầu, vừa nói ra những lời mình đã tổ chức lại.
"Nếu tất cả đều là dáng vẻ như ông nói thì bọn họ không nên ở chỗ này."
Nếu thực sự là người chết bất ngờ, linh hồn của bọn họ dừng lại trên dương gian bảy ngày rồi sẽ quy hồn về địa phủ nhưng những người này không hề làm như vậy, ngược lại còn nán ở nhân gian.
Quỷ chết yểu cũng không có dáng vẻ như thế này.
Bọn là là chết oan quỷ, quỷ chết oan, oán quỷ, là bị con người hại mà thành.
"Nếu ông có thể xúi giục giao nhân thì coi như ông không ra mặt vẫn có thể hại chết người khác."