Đi đôi với quải trượng nện xuống, chỉ nghe thấy tiếng răng rắc vang lên giống như nhấn vào cái nút gì đó vậy, trong phòng bắt đầu nổi gió lớn, cửa sổ sát đất to lớn bị đập vào, đổ vỡ loảng xoảng.
Rèm nhung màu xanh thiên nga bị gió lớn thổi tốc lên, cuồn cuộn trên dưới, những con quỷ sáu múi mặc quần cụt lúc trước không biết chạy đi đâu giờ lại xuất hiện cùng với gió lớn, lặng lẽ đứng sau lưng Tần Chính Du.
Biểu cảm của bọn họ lúc này đã hoàn toàn biến đổi, không còn cợt nhả, mang mùi vị quyến rũ người khác như trước nữa mà trầm mặt, dường như từng người biến thành một tượng gỗ mặc quần lót.
Gió lớn gào thét, những loại trang sức, vật trang trí, đồ cổ, bình hoa được chú tâm bài trí đều rơi loảng xoảng xuống dưới đất, rơi trên thảm màu đỏ loét còn có thể giữ nguyên vẹn nhưng đại đa số chúng đều đập vào gạch sứ cứng rắn.
Tiếng vỡ vụn loảng xoảng thay nhau vang lên giống như tiếng kêu rên của quỷ, không nghe giải thích lọt vào trong tai Bạch Trân Trân.
Đèn thủy tinh to lớn phía trên phòng khách dưới tác dụng của gió lớn lắc ;ư kịch liệt, bóng đèn xinh đẹp va vào nhau phát ra những tiếng va chạm thảm thiết, cuối cùng móc treo trên nóc nhà không chịu nổi áp lực, đèn thủy tinh từ giữa không trung đáp xuống, nặng nề đập trên mặt đất.
Bạch Trân Trân tập trung quan sát, chỉ thấy lấy Tần Chính Du làm trung tâm, có vô số đường cong khúc khuỷu màu đỏ không ngừng sáng lên, những thứ đường cong kia theo mặt đất không ngừng kéo dài ra bốn phía, leo lên dọc theo vách tường, cuối cùng hội tụ lại với nhau ở nóc nhà.
Trong nháy mắt đường cong màu đỏ hội tụ lại, gió rít bất thình lình dừng lại, căn nhà vốn sáng ngời rơi vào trong bóng tối giống như từ ban ngày ngay lập tức chuyển thành đêm đen.
Bạch Trân Trân nháy mắt một cái, căn nhà vốn chìm trong bóng tối bắt đầu ánh lên chút sáng hồng, có điều chỉ trong mấy hơi thở, phòng khách lớn như vậy đã bị ánh sáng đỏ âm thầm lấp đầy.
Một luồng khí không may mắn đập vào mặt, Bạch Trân Trân định thần nhìn lại phát hiện ra sau lưng Tần Chính Du có thêm vô số bóng người màu đen.
Từng người trong số họ đều là oan hồn, oán khí trên người họ vờn quanh, đã hoàn toàn không nhìn ra hình dáng vốn dó, oán khí màu đen chiếm đoạt toàn thân họ chỉ để lại từng bóng người màu đen.
Bạch Trân Trân vốn ngồi trên ghế đã đứng lên, vẻ mặt cũng theo đó mà trở nên nghiêm túc.
Mãi đến lúc này Bạch Trân Trân mới nhìn rõ được những ánh sáng màu đỏ kia là từ đâu tới.
Bạch Trân Trân đã từng nói trong thế giới này người bị hại chết sẽ biến thành quỷ chết oan, ánh sáng màu đỏ trên người bọn họ chính là ký hiệu bị hại chết, những thứ ánh sáng màu đỏ kia cũng chính là oán khí sau khi bọn họ vô tội mà bị chết oan vô tình ngưng kết mà thành.
Tần Chính Du không biết đã dùng cách gì có thể chiết được oán khí màu đỏ trên người bọn họ, dùng oán khí màu đỏ làm bút mực, vẽ một cái phù lục kì quái.
Bóng người sau lưng ông ta gần như đã chiếm nửa cái phòng khách, những thứ oan hồn kia chen chúc dồn đồng, vai sát chân kề, nhìn một cái thậm chí còn đếm không rõ rốt cuộc bọn họ có bao nhiêu người.
Không còn nghi ngờ gì nữa, những người này đều bị Tần Chính Du giết chết, số lượng lớn như vậy thì ít nhất phải ba trăm người trở lên, ông ta là ma điên cuồng giết người hay sao?
Bạch Trân Trân lạnh lùng: "Ông giết nhiều người như vậy không sợ bị trời phạt hay sao?"
Tần Chính Du thấy cuối cùng Bạch Trân Trân cũng thay đổi sắc mặt, không cà nhỗng trêu đùa giống như trước nữa, tâm trạng ông ta khá hơn một cách kỳ lạ.
Ông ta nâng mí mắt nhìn Bạch Trân Trân, khóe miệng nhếch lên lộ ra nụ cười tràn đầy tính châm chọc.
"Ta chẳng qua chỉ hứa hẹn đưa bọn chúng đi hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp mà thôi, trước khi lên đường chúng ta đã ký giấy sinh tử, là vận khí của chúng không tốt, có quan hệ như thế nào với ta?"
"Trời phạt? Ông trời dựa vào cái gì mà trừng phạt ta? Nếu như không phải chúng tham lam, muốn rời khỏi quê hương nghèo khổ để tới nơi sầm uất như Hương Giang thì sao bọn chúng có thể biến thành như vậy?"
Từ những lời nói ngắn gọn của Tần Chính Du, Bạch Trân Trân đã suy đoán ra chân tướng mọi chuyện.
"Ông lại làm đầu rắn ư?!"
Nhìn Bạch Trân Trân đã không còn khống chế được sự tức giận phập phồng của mình, nụ cười trên mặt Tần Chính Du ngược lại còn lớn hơn mấy phần, dường như ông ta rất thích nhìn Bạch Trân Trân bị phá hủy.
Ông ta vung tay lên, những anh giai sáu múi nằm trong số không nhiều người có thể nhìn thấy mặt mũi mang băng ghế tới.
Tần Chính Du thản nhiên ngồi xuống, ông ta thờ ơ nói: "Cái này có gì đáng để giật mình? Ta cùng lắm cũng chỉ cho chúng một cơ hội mà thôi."
"Cô chắc chắn biết rõ đại lục và Hương Giang đã phong tỏa lẫn nhau, người đại lục không được cho phép tới Hương Giang, nhưng Hương Giang thực sự rất sầm uất, tiền kiếm được một ngày có thể bằng tiền người đại lục kiếm trong một năm..."
Mặc dù nơi này không giống thế giới ban đầu của Bạch Trân Trân, nhưng rất nhiều cái phát triển thực ra cũng mạnh không kém.