Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 420 - Chương 420:

 Chương 420: Chương 420: Chương 420:

Đêm thứ hai dưới tình trạng buông lỏng cảnh giác, cô sẽ bị ác quỷ áo đỏ đóng trên vãn giường cắn nuốt, ả sẽ chiếm lấy thân thể của Bạch Trân Trân, sau đó mang thân thể của cô tới phòng ngầm dưới đất.

Lực công đức rất khó đạt được, chính vì lý do này mà lực công đức có rất nhiều tác dụng tuyệt vời.

Sau khi Đàm Thanh hồi hồn sẽ cắn nuốt linh hồn của ác quỷ áo đỏ dưới gầm giường, linh hồn của cô sẽ một lần nữa lớn mạnh hơn, mà bởi vì lực công đức đã bị ác quỷ áo đỏ dưới gầm giường làm tiêu mất một ít, lại tiến vào thân thể của Bạch Trân Trân thì sức sát thương sẽ yếu bớt đi rất nhiều.

Lực công đức có thể che giấu thiên cơ, nếu như được vận dụng thì người trong huyền môn thông thường căn bản không thể nhìn ra cô là một người chết rồi lại còn sống dậy.

Dù cô đã trở thành thi thể bị bằm nhưng nhờ vào tay nghề khéo léo của Bạch Trân Trân mà cô có thể duy trì vẻ bề ngoài của loài người, lại bởi vì thi thể của cô ta được Bạch Trân Trân chữa trị nên lực công đức sẽ sinh ra cảm ứng yếu ớt.

Dù sao lực công đức mà nhập liệm sư lấy được cũng chính là bắt nguồn từ chỗ này, dù chỉ là cảm ứng yếu ớt nhưng cũng có thể để Tần Chính Du bắt được chỗ sơ hở.

Kế hoạch của ông ta đúng là không chê vào đâu được, có thể nói là hoàn mỹ, tất cả các bước đều đã được ông ta cân nhắc đến, ngay cả Kim Thủ Thiên ăn dầu giao nhân từ nhỏ tới lớn cũng là một phần trong kế hoạch của ông ta.

Nhưng dù có thế nào thì ông ta cũng không thể ngờ kế hoạch hoàn mỹ không sứt mẻ của bản thân lại có sự xuất hiện không may của Bạch Trân Trân.

Đêm đầu tiên Bạch Trân Trân không những không bị Lina dọa mà ngược lại còn mượn cơ hội này đá Lưu Ba ra ngoài.

Một bước rối thì vạn bước sai, Tần Chính Du thực ra không hề muốn bại lộ mình nhanh như vậy, nhưng Kim Thủ Thiên bắt đầu tra vấn đề dầu giao nhân, ông ta liền biết kế hoạch của mình đã xảy ra chuyện không may.

Tới khi Tần Chính Du chạy đến, vừa hay thấy Kim Thủ Thiên dẫn tất cả người giúp việc trong nhà họ Kim ra bên ngoài.

Những người này đều là tế phẩm của ông ta, là một phần để hoàn thành kế hoạch, chỉ cần bọn họ vẫn còn ở trong nhà thì ông ta vẫn còn có cơ hội lật bàn.

Ai có thể ngờ tới chuyện bọn họ đều chạy hết ra bên ngoài, một đám người đông đúc chạy hết ra ngoài căn nhà sang trọng.

Nghĩ đến lúc mình nhìn thấy hình ảnh đó, Tần Chính Du cảm thấy cơ tim của bản thân kẹt cứng, ông ta lén la lén lút vào đây, thông qua những con quỷ ở lại chỗ này hiểu được chân tướng sự tình.

Tất cả mọi chuyện lại bị hủy hoại ở chỗ Bạch Trân Trân, cô trái ngược hoàn toàn với những gì ông ta nghĩ.

Khi Đàm Thanh và hai đứa con bị bắt đi, Tần Chính Du đã có cảm giác, nhưng ông ta khổ tâm tính toán mấy thập niên, sao có thể bằng lòng để tất thảy công sức tan vỡ ở chỗ này?

Ông ta căng trợn mắt nhìn Bạch Trân Trân, nếu như ánh mắt có thể giết người thì sợ rằng Bạch Trân Trân đã chết trăm ngàn lần từ sớm.

Đáng tiếc, mắt không thể giết người, Bạch Trân Trân vẫn an ổn ngồi ở đây như cũ.

"Cô hay lắm, làm hỏng kế hoạch của ta, cô rất thích thú có phải không? Có điều chỉ là con gà nhãi cánh còn chưa cứng rắn mà thôi, thực sự cho rằng bản thân có thể lên trời hay sao?"

Bạch Trân Trân cũng không tức giận mà còn cười hì hì nói: "Không được không được, nhìn tuổi tác của hai chúng ta, ông hẳn là sẽ lên trời sớm hơn tôi, vẫn là mời ông đi trước thôi, tôi còn có thể đợi thêm mấy thập niên nữa rồi mới lên."

Tần Chính Du: "!!!"

Công phu miệng lưỡi của người đàn bà này sao lại lanh lẹ như vậy chứ?

Mắt thấy nụ cười trên mặt Bạch Trân Trân, tâm trạng của cô hình như đang rất tốt, môi Tần Chính Du run rẩy, cắn răng nghiến lợi nói: "Cô cho rằng dựa vào cái miệng thì có thể chạy thoát sao?"

"Ta chú tâm bố trí nhiều năm như vậy mà cô cho rằng ta cũng chỉ có một chiêu này thôi hay sao? Cô cho rằng ta không có hậu chiêu sao?!

"Đừng tưởng rằng cô thắng mấy chiêu là có thể cảm thấy không ai bì kịp, ta nói cho cô biết, cô thắng chẳng qua là do chui được vào chỗ sơ hở mà thôi."

"Chẳng qua ta khinh thường mà thôi, cô đừng có tưởng rằng cô thắng mấy cái này mà có thể hơn được ta!"

Bạch Trân Trân: "..."

Thành thật mà nói thì dáng vẻ hiện tại của đối phương rất giống người đàn ông thất bại sau khi tỏ tình không thành công đang thay mình vãn hồi tự tôn, thông qua chê bai Bạch Trân Trân để nâng cao chính mình.

Có điều loại điệu bộ này thật sự quá hạ cấp rồi, ngoại trừ khiến cho người khác cảm thấy buồn cười ra thì không còn chỗ hữu dụng nào khác.

Ông ta càng nói lại càng kích động hơn, quải trượng không ngừng gõ lên mặt đất, giống như đang phối hợp với tâm tình kích động của ông ta.

"Cô cùng lắm cũng chỉ là một ả đàn bà, thực sự cho rằng mình là đại sư gì đó hay sao?"

"Chẳng lẽ cô thực sự cho rằng ta không làm gì được cô?"

"Thật là buồn cười, chỉ thắng một chút như vậy thôi, ta trải qua nhiều năm như vậy cho tới giờ cũng chưa từng thất bại."

"Lần này ta lật thuyền trong mương, phật gia chớp mắt mà thôi, lại để cho con chuột như cô cuồng vọng!"

Ông ta càng nói lại càng kích động hơn, cuối cùng thậm chí còn bất thình lình đứng lên, quải trượng lại một lần nữa nặng nề nện xuống dưới đất, sức lớn đến mức như thể muốn đập gãy quải trượng vậy.

Bình Luận (0)
Comment