Ba trăm sáu mươi tám oan hồn, sức mạnh sau khi tụ tập chung với nhau là vô cùng lớn, thế nhưng bọn họ lại là người thiện lương, dù trở thành oan hồn, nhưng sau khi tỉnh táo, bọn họ cũng không bằng lòng gây tổn thương Bạch Trân Trân.
"Đồng chí, xin đồng chí giúp chúng tôi một tay, đừng để Tần Chính Du hại người nữa..."
"Chúng tôi sẽ không làm tổn thương đồng chí, đồng chí, van xin đồng chí hãy tiêu diệt Tần Chính Du."
"Đồng chí, chúng tôi không còn có cái gì nữa, chỉ có oán khí đầy người này, chỉ cần đồng chí chịu, chúng tôi có thể giúp cô bằng bất cứ giá nào."
Những người này đều là mấy chục năm lần lượt bị Tần Chính Du lừa gạt, sau khi bọn họ tỉnh táo lại biết mình chết bao nhiêu năm, đã chìm vào trong cảm xúc tự hủy to lớn. Bởi vì bọn họ nhớ, sau khi Tần Chính Du cũng đi gặp qua người nhà của bọn họ, nói bọn họ ở Hương Giang đã kiếm được rất nhiều tiền, không muốn bị người trong nhà liên lụy. Ông ta lấy ra từng lá thư, từng lá thư, dùng bút ký và giọng điệu của bọn họ, nói cho người nhà bọn họ rằng bọn họ cùng lắm chỉ lợi dụng người nhà thôi. Bọn họ nhai nuốt hết toàn bộ gia sản còn lại trong nhà, sau đó lấy cớ vì người nhà mà mưu lợi, chạy tới Hương Giang, sau đó ở bên đó cắm rễ, không tiếp tục quan tâm người nhà bọn họ nữa.
"Mấy người cùng lắm chỉ làm liên lụy mà thôi, có thể sống tốt hơn, tại sao tôi phải trở về với mấy người?"
"Thật sự cho rằng tiền dễ kiếm vậy sao? Tôi kiếm tiền khổ sở vất vả, vì sao phải cho mấy người tiêu?"
Lúc trước bọn họ đều là cùng đường mạt lộ mới tìm đến đầu lĩnh vượt biên "chui", người nhà của bọn họ cũng chỉ còn một hơi mà ráng chống đỡ, ôm hi vọng chờ đợi bọn họ kiếm tiền trở về. Thế nhưng bọn họ đã chết ở trên đường lén qua, kẻ hại chết bọn họ lại chạy đến nhà của bọn họ, nói với người nhà mà bọn họ muốn bảo vệ, nói với người nhà bọn họ rằng bọn họ đã bỏ rơi người nhà mình.
Người nhà của bọn họ vốn là nỏ mạnh hết đà, chỉ toàn dựa vào một hơi mà chống đỡ, sau khi biết được thứ gọi là chân tướng, bọn họ chắc chắn không chịu đựng nổi.
Cõi đời này đã không có thứ cho bọn họ đáng giá lưu luyến, bọn họ tự biết nghiệp chướng nặng nề, chỉ muốn dốc hết tất cả trả thù.
Những oan hồn này biết với sức mạnh của mình thì không có cách nào trả thù Tần Chính Du, bèn đặt tất cả hi vọng vào Bạch Trân Trân. Bọn họ cam lòng dốc hết tất cả, dù hồn phi phách tán cũng không có gì để không tiếc, chỉ hi vọng Bạch Trân Trân có thể giết Tần Chính Du, báo thù cho bọn họ.
Bạch Trân Trân nhìn những gương mặt đã tuyệt vọng đến chết lặng, âm thầm thở dài một cái. Bạch Trân Trân cảm thấy quá khứ nhiều năm trước đây của mình cũng không thể thấy rõ mình là hạng người gì. Rõ ràng là một người cô độc, máu lạnh, nhưng sau khi nhìn thấy quỷ thì Bạch Trân Trân lại phát hiện thật ra mình không có máu lạnh vô tình như mình suy nghĩ.
Đây đúng thật là một chuyện gay go.
Một khi mềm lòng bắt đầu đồng cảm với người khác, đó là khởi đầu của kiếp nạn, dù sao cô nhất định sẽ chịu khổ.
Nghĩ như vậy, Bạch Trân Trân lại thở dài một hơi, cô từ lấy ra bút đã dính sẵn chu sa từ trong túi mang theo người.
"Mọi người có bằng lòng đánh cược một lần với tôi không?"
Lúc này Bạch Trân Trân giống như một tên đánh cược điên cuồng, cả người đã tản ra một trạng thái phấn khích bất thường, trong mắt của cô giống như có ngọn lửa đang cháy hừng hực, khuôn mặt vốn đã xinh đẹp vô cùng, lúc này càng đẹp tới mức rung động lòng người.
Lúc này trên người từ trên xuống dưới của Bạch Trân Trân dường như đang phóng vạn trượng hào quang, đôi mắt của tất cả những oan hồn kia đều đặt vào người Bạch Trân Trân, bọn họ cùng nhau mở miệng, tiếng nói đinh tai nhức óc.
"Chúng tôi bằng lòng."
Kết quả xấu nhất cùng lắm là hồn phi phách tán thôi, kết quả này ngay từ đầu bọn họ đã dự đoán rồi, xấu nhất không có gì hơn cái này, làm gì còn kết cục nào tệ hơn như thế nữa.
Bạch Trân Trân cười tươi sáng một tiếng, xinh đẹp không gì sánh được: "Được, tôi sẽ đánh cược với mọi người một ván."
Vừa rồi Bạch Trân Trân đã phát hiện, lão già chết tiệt Tần Chính Du đã lợi dụng những oan hồn này bày trận, bao vây cô và những oan hồn này ở chung trong trận pháp. Lại cứ Bạch Trân Trân thật sự biết trận pháp này phá như thế nào.
Cô chết, hoặc là bọn họ chết.
Ý nghĩ của Tần Chính Du không thể nói là không ác độc, dường như ông ta đã trù tính hoàn hảo tất cả đường lui của Bạch Trân Trân.
Muốn sống, cô phải giết chết những oan hồn đáng thương này.
Ngay cả bọn họ tỉnh táo chỉ e cũng nằm trong kế hoạch của Tần Chính Du, ông ta cố ý để Bạch Trân Trân nhìn thấy ký ức của những oan hồn này, biết bọn họ là hạng người thế nào. Bọn họ đáng thương biết bao, nếu như cô ra tay, khẳng định sẽ khiến cho những oan hồn này hồn phi phách tán.