Bạch Trân Trân nằm ở trên giường không biết trong lúc mình mê man có hai người đàn ông so kè anh tới tôi đi ở bên cạnh mình, những điều này đều không có liên quan gì đến cô.
Mặc dù cô hôn mê, nhưng mà linh hồn lại đang tán gẫu với những linh hồn đã trở thành linh hồn bình thường bên trong cơ thể. Có lẽ là bởi vì oán khí biến mất, đã trở thành dáng vẻ bình thường nên hiện tại bọn họ đã khá hơn trước đó, đã không còn ủ rũ nữa, ngược lại đã thêm không ít sức sống.
Bạch Trân Trân nói với bọn họ, chờ đến khi mình tỉnh lại sẽ mở quỷ môn, đưa bọn họ đi đầu thai.
"Mối thù của mọi người đã báo, ở lại thế gian này không có ý nghĩa gì rồi, tôi đưa mọi người đi đầu thai, vận khí tốt, nói không chừng mọi người còn có thể đoàn tụ cùng người nhà của mình."
Bạch Trân Trân không hiểu rõ lắm bên phía địa phủ, có điều cô nhớ mang máng, nếu có tâm nguyện chưa hết thì có thể nấn ná ở địa phủ. Mặc dù địa phủ chuẩn mực nghiêm minh, nhưng đúng là không phải hoàn toàn không có tình người, nếu sẵn sàng trả giá đắt, cũng có thể ở lại nơi đó chờ người, giải quyết xong tâm nguyện. Mặc dù những quỷ hồn này đã trải qua những sự việc cực kỳ tồi tệ, nhưng lại không có tiêu diệt tất cả thiên tính hiền lành của bọn họ.
"Đồng chí, đồng chí mở quỷ môn để chúng tôi đi đầu thai, liệu có trả cái giá quá đắt không?"
"Đúng vậy, đồng chí, nếu như đồng chí cần trả cái giá quá đắt, vậy chúng tôi không đi nữa."
"Đồng chí, đồng chí đã vì chúng ta mà trả giá nhiều rồi, chúng tôi có thể tiêu trừ oán niệm trên người đã rất tốt rồi, đồng chí không cần hi sinh chính mình nữa..."
Trước đó những linh hồn này trong cơ thể của Bạch Trân Trân, Bạch Trân Trân bảo vệ bọn họ kính như bưng cho nên bọn họ không có bị thiên lôi đánh trúng, nhưng lại bởi vì bọn họ trong thân thể Bạch Trân Trân, cho nên bọn họ cảm nhận được rõ ràng Bạch Trân Trân đang gặp phải chuyện gì. Đau đớn như vậy không phải là người bình thường có thể tiếp nhận. Nếu đặt bản thân vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ một chút, nếu như bọn họ là Bạch Trân Trân, chưa chắc sẽ vì một đám quỷ hồn xa lạ nhận đau đớn như tra tấn thế.
Đó là cô tiếp tục chống đỡ, nếu như cô không tiếp tục chống đỡ thì sao?
Khi đó bọn họ được Bạch Trân Trân che chở nhất mực, chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạch Trân Trân bị sét đánh chứ không thể giúp một chút nào. Bọn họ không muốn Bạch Trân Trân lại chịu khổ.
Nghe những linh hồn này mồm năm miệng mười quan tâm cô, khuyên lơn cô, Bạch Trân Trân càng cảm thấy những trả giá trước đó của mình là có ý nghĩa.
Cô nở nụ cười, an ủi cảm xúc của những linh hồn này.
"Mọi người suy nghĩ nhiều rồi, triệu gọi quỷ môn mà thôi, xong xuôi tôi đốt thêm mấy thỏi vàng là được rồi."
Thấy bọn họ không tin cô, Bạch Trân Trân ngẫm nghĩ, tỉ mỉ phổ cập cho bọn họ sơ sơ vì sao mở ra quỷ môn cô không cần trả giá gì.
"Quỷ hồn trong đất trời đều thuộc địa phủ quản lý, có lẽ bọn họ bị quản chế trong quy tắc hoặc là nguyên nhân khác, không thể đến thu mọi người, nhưng nếu có người triệu gọi, bọn họ sẽ không đòi cái giá nào cả."
Riêng việc này đã là chức trách của bọn họ, Bạch Trân Trân đốt nhang, đốt thỏi vàng ròng cho bọn họ cũng chỉ là cảm ơn bọn họ mà thôi, coi như cô không đốt, chỉ cần có thể mở ra quỷ môn, âm thần cũng sẽ tiếp dẫn những linh hồn này vào địa phủ.
Trước đó những linh hồn này đều là người bình thường, đương nhiên không hiểu những thứ quanh co lòng vòng trong đó, Bạch Trân Trân giải thích cho bọn họ một chút, đương nhiên bọn họ đã hiểu.
"Đồng chí, cám ơn đồng chí, đồng chí thật là một người tốt."
"Đồng chí, đại ân đại đức không thể báo đáp, chờ có kiếp sau tôi nhất định sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp ân tình của đồng chí."
"Đồng chí, cám ơn đồng chí đã trả giá tất cả cho chúng tôi..."
Bọn họ đều là người cực khổ, không nói được lời gì dễ nghe, nhưng vì một tiếng "cảm ơn" nói từ tận đáy lòng này mà làm cho trong lòng Bạch Trân Trân cảm thấy rất an ủi.
Làm việc tốt vẫn có hồi báo, ai nói giá trị cảm xúc tốt không được xem là hồi báo?
***
Trong phòng thẩm vấn âm u, một thùng hỗn tạp nước ớt, nước nóng, muối giội qua, người bị trói ở đó kêu rên liên hồi, bỗng nhiên mở mắt.
Tần Chính Du cho là mình sẽ bị Bạch Trân Trân làm cho tức chết, ai có thể ngờ tới ông ta còn có thể tỉnh lại, hơn nữa càng thêm đáng sợ là, ông ta sau khi tỉnh lại đã thấy Kim Thủ Thiên, và những thuộc hạ làm những chuyện bẩn tưởi không thể lộ ra ngoài sáng của Kim Thủ Thiên.
Ông ta theo Kim Mân nhiều năm như vậy, luôn luôn đi theo bên người Kim Thủ Thiên, ông ta biết rõ thủ đoạn của những người này, sắc mặt Tần Chính Du thoáng chốc thay đổi, thân thể không khống chế nổi run rẩy lên.