Kim Thủ Thiên không buồn quan tâm Tần Chính Du, mà là dồn tất cả lực chú ý vào Bạch Trân Trân.
Anh ta nhạy bén phát hiện tình trạng cơ thể của Bạch Trân Trân là lạ, bèn vội hỏi: "Cô Bạch, tôi thấy sắc mặt của cô không tốt lắm, có cần đưa cô đến bệnh viện không?"
Tên này đúng là chính đạo, khó trách người ta có thể làm người đứng đầu bang hưng.
Bạch Trân Trân nghĩ như vậy, cười cười với anh ta.
"Cần."
Sau khi nói xong câu đó, hai mắt Bạch Trân Trân nhắm lại, thân thể yểu xìu ngã xuống.
Kim Thủ Thiên vô thức muốn đỡ, nhưng đã chậm một bước, Bạch Trân Trân cứ vậy ngửa mặt ngã xuống đất. Cũng may mà mặt cỏ trong sân đủ dày, nếu không, chỉ với lần này đã đủ Bạch Trân Trân bị chấn thương sọ não.
Bạch Trân Trân tuy cơ thể đã ngất đi nhưng linh hồn vẫn chưa hoàn toàn ngất hẳn.
"..."
Lúc này anh có thể đừng tránh hiềm nghi hay không? Dáng vẻ một mỹ nhân như hoa là cô ngã xuống đất nhìn rất đẹp sao?
May hôm nay cô không có mặc váy xinh, nếu không, tư thế ngã xuống này của cô không phải không có khả năng lộ hết.
Bạch Trân Trân suy nghĩ miên man, rất nhanh đã chìm vào trong hôn mê.
Kim Thủ Thiên đã chậm một bước vội vàng tiến lên bế Bạch Trân Trân từ dưới đất lên.
"Ai tới đây, nhanh đi lái xe tới đây, đưa cô Bạch đến bệnh viện!!!"
Trong ngực sắc mặt Bạch Trân Trân trắng bệch, nhìn như hít vào nhiều mà thở ra không bao nhiêu rồi, Kim Thủ Thiên bị dọa tới mức sắp không duy trì nổi hình tượng tỉnh táo của mình rồi, giọng nói đã có thêm mấy phần vội vàng.
Sau một trận người ngã ngựa đổ, Bạch Trân Trân được đưa đến bệnh viện tư nhân, về phần Tần Chính Du, thì bị nhóm vệ sĩ mang đến nơi khác.
Kim Thủ Thiên đến bệnh viện với Bạch Trân Trân, đi chung còn có đại sư Hàn.
Sau khi bác sĩ chẩn bệnh, nói Bạch Trân Trân chỉ là kiệt lực ngất đi, những nơi khác trên người đều là bị thương ngoài da, tình trạng không đáng ngại.
Đây là bệnh viện tư nhân thuộc đảo Hương Giang, người ở bên trong đây không phú thì quý, tiền nằm bệnh viện rất bộn.
Có điều Kim Thủ Thiên không thiếu tiền, rất nhanh đã sắp xếp cho Bạch Trân Trân một gian phòng bệnh thượng hạng.
Anh ta tìm y tá bệnh viện giúp Bạch Trân Trân lau người, thay quần áo sạch, chờ sau khi tất cả đã chuẩn bị xong thì anh ta mới dẫn theo đại sư Hàn tiến vào phòng bệnh.
Nhìn gương mặt Bạch Trân Trân vẫn không có tí huyết sắc nào, trong lòng Kim Thủ Thiên cảm thấy rất khó chịu. Có điều mặc dù như thế, nhưng lúc này anh ta đã có thể khống chế lại cảm xúc của mình rất tốt, cũng sẽ không để người ngoài nhìn ra đầu mối.
Lực chú ý của đại sư Hàn thì đều đặt trên người Bạch Trân Trân, quan sát thế này, đã nhìn ra Bạch Trân Trân không cùng đi.
Khí vận người phụ nữ này nồng hậu dày đặc, gần như ngưng tụ thành ánh sáng vàng, đây chính là kim vận nữ ngàn năm khó gặp. Kim vận nữ trên con đường tu hành có thiên phú kinh người, nếu cô bước vào con đường tu hành thì tiền đồ của cô là bất khả hạn lượng. Một nhân vật kinh tài tuyệt diễm thế này, khó trách sẽ có bùa Cửu Tiêu Lôi Đình liễu.
Trong lòng đại sư Hàn lướt qua các loại suy nghĩ, đại sư rủ đôi mắt xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Mà sau khi Kim Thủ Thiên nhìn chằm chằm vào Bạch Trân Trân một hồi, xác nhận cô quả thực không có gì đáng ngại, anh ta đi đến ghế sa lon ngồi xuống.
Bác sĩ nói Bạch Trân Trân không có gì đáng ngại, thế Đại sư Hàn thì sao?
"Đại sư Hàn, cô Bạch có chứng bệnh khoa học không thể giải thích nào hay không?"
Sau khi nghe được lời Kim Thủ Thiên nói, đại sư Hàn lấy lại tinh thần, ánh mắt của đại sư đặt vào Kim Thủ Thiên, nhìn thấy anh ta thỉnh thoảng nhìn Bạch Trân Trân một cái, trong lòng đại sư Hàn đã hiểu.
"Ngài Kim, hay người không hợp, ý nghĩ vớ vẩn không nên có vẫn nên sớm cắt đứt tốt hơn."
Cho dù Kim Thủ Thiên là người đứng đầu bang hưng, nhưng lúc đại sư Hàn nói chuyện với anh ta, vẫn không kiêu ngạo không siểm nịnh, cũng không bởi vì thân phận của anh ta mà ưng theo thuận theo anh ta. Xem như là người đứng đầu bang Hưng, nếu như không nhất thiết, cũng sẽ không tùy ý đắc tội một đại sư Huyền Môn có năng lực.
Lực chú ý của Kim Thủ Thiên được thu hồi lại, lông mày của anh ta nhíu lại, giọng nói thêm mấy phần lạnh lùng: "Đại sư Hàn ăn nói cẩn thận, cô Bạch là do tôi mời đến hỗ trợ, tôi với cô ấy không phải giống như đại sư nghĩ."
Đối với lời này đại sư Hàn từ chối cho ý kiến, người thông minh chỉ nói mấy câu là được rồi, nói nhiều hơn nữa cũng không có ý nghĩa gì.
"Cô ấy không sao, chỉ là mệt mỏi ngất đi mà thôi, nghỉ ngơi một khoảng thời gian sẽ tốt."
Về phần các tình trạng khác của Bạch Trân Trân thì đại sư Hàn không có nói với Kim Thủ Thiên. Không cần phải vậy, anh ta cũng không cần biết.