Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 436 - Chương 436:

 Chương 436: Chương 436: Chương 436:

Đại sư Hàn cũng chưa từng thấy Bạch Trân Trân, giới Huyền Môn tại Hương Giang cả thảy chỉ lớn vậy, nếu như là người có danh tiếng trong giới thì nhất định đại sư Hàn sẽ biết. Nhưng hiện tại đại sư hết sức lạ lẫm với cái tên Bạch Trân Trân nà, rất có thể là cô sinh ra ở một gia đình nhỏ xuống dốc, chỉ là may mắn có được bùa Cửu Tiêu Lôi Đình mà thôi.

Không có năng lực nắm giữ, lại sử dụng bùa Cửu Tiêu Lôi Đình, sẽ có kết cục gì thật sự khó mà nói.

"Ngài Kim, nếu như có thể, tôi muốn đi vào nhìn thử..."

Đại sư Hàn muốn vào phế tích biệt thự nhà họ Kim nhìn thử, đại sư rất muốn biết rõ ràng, trong căn biệt này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao lại có thể để người khác dùng lá bùa trân quý như vậy.

Kim Thủ Thiên chỉ hơi suy tư chốc lát, sau đó lập tức gật đầu đồng ý: "Đại sư Hàn, tôi đi vào chung với đại sư."

Anh ta suy nghĩ rất đơn giản, nhỡ đâu còn có thể cứu được Bạch Trân Trân thì sao? Anh ta đi vào theo, nói không chừng Bạch Trân Trân sẽ có hi vọng sống sót.

Hùng Khiết thấy ông chủ nhà mình kích động như vậy, vội vàng khuyên nói: "Ông chủ, hiện tại trong nhà rất nguy hiểm, tôi cảm thấy ngài không nên đưa thân mình vào trong nguy hiểm, một mình đại sư Hàn đi vào là đủ rồi..."

Cô ta còn muốn nói tiếp cái gì, nhưng lại bị Kim Thủ Thiên ngắt lời, anh ta nói: "Hùng Khiết, cô không cần nói nữa, tôi biết mình đang làm gì."

Không tận mắt đi vào xem thử, anh ta sẽ không an tâm.

Bạch Trân Trân giúp anh ta nhiều vậy, tình huống vừa rồi nguy hiểm anh ta không đi vào tình có thể hiểu, nhưng bây giờ mọi thứ gió êm sóng lặng, nếu anh ta lại không đi vào, vậy thì có chút không hợp tình lý rồi.

Thấy không khuyên nổi Kim Thủ Thiên, Hùng Khiết lo lắng trong lòng, nhưng lại không có bất kỳ biện pháp gì khuyên giải anh ta được, cô ta không nén được ngẩng đầu nhìn về phía phế tích biệt thự nhà họ Ki, sau đó thấy một bóng người đang kéo cái gì, chập choạng từ trong phế tích ra ngoài.

Thấy cảnh này, đôi mắt của Hùng Khiết lập tức sáng lên, cô ta quay đầu nhìn về phía Kim Thủ Thiên, gấp giọng nói: "Ông chủ, ngài nhìn, có người ra rồi, người kia là cô Bạch nhỉ?"

Mặc dù cô ta không có thấy rõ ràng rốt cuộc người kia là ai, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc cô ta cảm thấy người kia chính là Bạch Trân Trân.

Lực chú ý của Kim Thủ Thiên lập tức bị hấp dẫn, lúc nhìn thấy bóng người kia, sắc mặt của anh ta thay đổi, lúc này cũng không màng cái khác, lập tức mở cửa lớn ra, bất chấp lao nhanh chạy về phía người kia.

Thấy cảnh này Hùng Khiết vội vàng gọi nhóm vệ sĩ đuổi theo, một đám người theo sau lưng Kim Thủ Thiên, đám người ùn ùn kéo về phía Bạch Trân Trân.

Kim Thủ Thiên làm thủ lĩnh đi đầu, khi anh ta cách bóng người kia càng ngày càng gần, cuối cùng Kim Thủ Thiên đã nhìn rõ ràng, người quần áo rách rưới kia đúng là Bạch Trân Trân.

Không biết vì sao, lúc nhìn Bạch Trân Trân quần áo rách rưới, trên da thịt tuyết trắng phủ kín tro bụi và vết thương, Kim Thủ Thiên cảm thấy trái tim của mình giống như bị thứ gì đánh vào. Kim Thủ Thiên tuổi gần bốn mươi, có một người vợ lớn, hai người vợ nhỏ đột nhiên cảm thấy mình giống như đã rơi vào bể tình.

Rõ ràng hình tượng lúc này của Bạch Trân Trân chật vật vô cùng, nhưng Kim Thủ Thiên lại cảm thấy cô rất quyến rũ, khiến cho lúc người ta nhìn vào cô thì không nỡ dời mắt.

Cô đẹp đến mức rung động lòng người, đẹp đến mức thánh khiết không vướng bụi trần, đẹp tới mức khiến cho người ta sinh ra ý nghĩ xằng bậy với cô cũng một loại khinh nhờn.

Trong lòng Kim Thủ Thiên cuồn cuộn sóng dữ, nhưng gương mặt lại duy trì dáng điệu mà một nhân vật có máu mặt.

"Cô Bạch, cô không sao chứ?"

Bạch Trân Trân lắc đầu, ném người nắm trong tay đến trước mặt Kim Thủ Thiên, nói: "Đây, kẻ cầm đầu đã bắt được cho anh rồi, chuyện thẩm vấn sự có lẽ anh am hiểu, mau mang đi thẩm vấn đi, cái tuổi của ông ta, sống không lâu nữa."

Chuyện chuyên nghiệp phải giao cho người chuyên nghiệp làm, vừa rồi Bạch Trân Trân nghỉ ngơi cũng ổn ổn rồi, sợ Biệt thự nhà họ Kim đã sập gần hết lại đổ sụp lần hai, bèn dứt khoát mang Tần Chính Du ra ngoài.

Ông già này đã hơn bảy mươi tuổi, trù tính của ông ta bị Bạch Trân Trân phá hủy, hiển nhiên phải chịu cắn trả, hơn nữa ông ta còn bị ngoại thương, dáng vẻ thê thảm vô cùng, Bạch Trân Trân nhìn dáng vẻ của ông ta, dự đoán ông già này không sống được bao lâu nữa.

Trên thân thể người này ẩn giấu không ít bí mật, Bạch Trân Trân cảm thấy có lẽ Kim Thủ Thiên sẽ cảm thấy hứng thú, bèn dứt khoát mang người ra ngoài và giao người cho Kim Thủ Thiên.

Dù sao người đều phải chết, với năng lực của mấy người như Kim Thủ Thiên, có lẽ sẽ cạy ra được toàn bộ chân tướng sự việc từ trong miệng của ông ta.

Bình Luận (0)
Comment