Sắc mặt Tần Chính Du trắng bệch như tờ giấy, ông ta muốn giãy giụa, nhưng lại không tránh thoát, hai người đàn ông trẻ tuổi đã một trước một sau tiếp cận đến.
Kim Thủ Thiên có chút hào hứng nhìn một màn này.
Nếu như Tần Chính Du có thể thành thật khai báo, thế thì là chuyện không còn gì tốt hơn. Đương nhiên, nếu như ông ta không bằng lòng thành thật khai báo, vậy cũng không quan trọng. Coi như là mình xem một cảnh phim hay, khoan hãy nói, cảnh phim vui chân thật mới mẻ mà bản thân tự trải nghiệm, thật đúng là quá hay.
Tần Chính Du với tư cách là một lão già họm hẹm đã hơn bảy mươi tuổi, nhưng dáng người được bảo dưỡng rất tốt, sau khi cởi quần áo, trông da mịn thịt mềm, rất đẹp.
Không ngẩng đầu, nhìn rất giống người mới hơn ba mươi.
Ngay từ đầu Tần Chính Du còn có thể cố nhịn, nhưng theo thời gian dần qua đi, hai người đàn ông trẻ tuổi càng ngày càng quá đáng. Thấy mình trước khi chết sắp khó mà giữ liêm sỉ tuổi già được. Ở cái tuổi yếu nhớt phân còn kẹp không chặt như ông ta mà còn đòi ông ta kẹp chặt cái mông, thật sự là quá làm khó ông ta. Nhất là phát hiện hai người trẻ tuổi này chuẩn bị giáp công tiền hậu, công thành đoạt đất, Tần Chính Du bị dọa đến hồn lìa khỏi xác, giọng cũng trở nên chói tai hơn một chút.
"Tôi nói! Tôi nói! Kim Thủ Thiên, nể tình tôi đi theo anh nhiều năm thế, anh hãy cho tôi ít thể diện!"
Ông ta không sợ chết, thậm chí không sợ hồn phi phách tán vĩnh viễn không siêu sinh, hai mươi người đàn ông vạm vỡ ông ta cũng không sợ, nhưng ông ta sợ bị cưỡng đoạt.
Sở dĩ ông ta trù tính nhiều năm, tội nghiệt gây nên cùng lắm là con cháu đời sau của mình mà thôi, nếu như thế hệ sau cũng bị hủy hoại, thế trù tính của ông ta còn có bất kỳ ý nghĩa gì?
Cho nên rất nhiều người tàn độc, giết người như ngóe, bọn họ không quan tâm tính mạng của người khác, cũng không quan tâm sinh mệnh của mình, bị phát hiện liễu thời điểm, bọn họ cũng sẽ nghĩ đến cá chết lưới rách, xong hết mọi chuyện. Nhưng bởi vì là hạng người này, bọn họ cũng có nhược điểm của mình, thế hệ sau chính là nhược điểm của bọn họ.
Nếu như người không có nhược điểm, thế thật sự là vô địch, Kim Thủ Thiên không gánh nổi hạng người này, có điều rất đáng tiếc, Tần Chính Du cũng không phải là loại người này.
"Để những người kia đi xuống đi, buông ông ta ra."
Hai người đàn ông trẻ tuổi đã mất lý trí bị mang đi, hai mươi người đàn ông vạm vỡ cũng bị dẫn đi, Tần Chính Du được cứu, có điều từ trước đến nay Kim Thủ Thiên đều không phải là người tốt lành gì. Sau khi biết bộ mặt thật của Tần Chính Du, anh ta ngay cả một chút tôn nghiêm sau cùng cũng không cho Tần Chính Du.
Anh ta phái người đè ép Tần Chính Du quỳ dưới đất, trên người ông ta không có cái gì, cứ thế phô bày trước mặt Kim Thủ Thiên.
"Nói đi, Tần Chính Du, ông tốt nhất là thành thật một chút, đừng có bất kỳ giấu giếm nào, con người của tôi, rất nhiều lúc vẫn rất dễ nói chuyện, nếu như ông gạt tôi, sẽ có kết cục gì lòng dạ ông tự biết rõ."
Tần Chính Du đã chứng kiến thủ đoạn của Kim Thủ Thiên, không có ai càng rõ ràng Kim Thủ Thiên là hạng người gì hơn ông ta, ông ta biết mình đã thất bại thảm hại rồi, dứt khoát không tiếp tục giãy giụa.
"Đây là một câu chuyện rất dài..."
Kim Thủ Thiên chậm rãi uống một ngụm trà, rất hứng thú tiếp tục nghe.
Anh ta không nóng nảy, anh ta có nhiều thời gian nghe ông ta kể chuyện. Đừng nói ông ta kể mấy giờ, xem như kể mấy ngày thì anh ta vẫn có kiên nhẫn nghe tiếp.
***
Lúc Bạch Trân Trân tỉnh lại, đã là buổi tối ngày hôm sau.
Cô vừa mở mắt, đã thấy người ngồi bên cạnh, Bạch Trân Trân sợ thót tim, bật thốt lên: "Anh là ai, tại sao lại ở chỗ này?"
Sẽ không phải là kẻ nhân lúc mình hôn mê mà lòng mang ý đồ xấu chứ?
"Cô Bạch, cô đã tỉnh."
Người kia nói chuyện, đã mở ra đèn trong phòng bệnh.
Ánh sáng trắng tinh xua tan bóng tối trong phòng bệnh, Bạch Trân Trân vô thức giơ tay lên che đôi mắt của mình.
Sau một lát chờ thích ứng, cô hạ tay xuống.
"Ngài Kim, tại sao anh lại ở chỗ này?"
Bạch Trân Trân có chút ngoài ý muốn, Kim Thủ Thiên là một người bận rộn, sao anh ta lại túc trực ở đây chứ?
Chắc tên này sẽ không phải là có ý với cô, không muốn từ bỏ nên muốn cô làm người vợ thứ tư của anh ta chứ?
Nghĩ tới đây, Bạch Trân Trân lập tức mở miệng, hết sức nghiêm túc nói anh ta: "Ngài Kim, tôi biết tôi xinh đẹp như hoa, khí chất xuất chúng, là một đóa hoa độc đáo trong muôn hoa, chính bởi vì như thế, người ưu tú như tôi nên làm độc nhất vô nhị của người khác, chứ không phải một trong những nhân tài kiệt xuất trong số đó, anh hiểu ý của tôi không?"