Không nói đến hiện tại cô không có ý định yêu ai, coi như cô có ý định yêu đương, người đàn ông của cô khẳng định cũng chỉ có thể có một mình cô. Cô không làm kẻ được tuyển lựa của người khác, coi như tên này thuộc về người thành công theo mặt ý nghĩa của thế tục, cô cũng không chấp nhận trở thành một nhánh hoa trong cả vườn phồn hoa của anh ta. Dù là đóa hoa này độc chiếm cưng chiều của anh ta, vậy cũng không được. Cả biển người bằng lòng xem cô là độc nhất vô nhị, cô tội gì phải quấn quíu với Kim Thủ Thiên?
Kim Thủ Thiên: "..."
Xem ra Bạch Trân Trân quả thật không bằng lòng làm vợ bé thứ ba của anh ta, người vừa mới tỉnh lại đã trực tiếp bộc lộ thái độ của cô.
Kim Thủ Thiên có chút dở khóc dở cười, biểu cảm trên mặt cũng thêm mấy phần bất đắc dĩ.
"Cô Bạch, cô suy nghĩ nhiều rồi. Cô là trăng sáng trên trời, không phải kẻ phàm phu tục tử như tôi có thể tơ tưởng."
Nếu như nói, ngày hôm qua Kim Thủ Thiên còn có một chút tâm tư khác với Bạch Trân Trân, suy nghĩ có cần tìm cách giữ Bạch Trân Trân lại hay không, nhưng sau khi trao đổi với Tần Chính Du, anh ta đã gạt bỏ suy nghĩ ngu xuẩn này.
Tần Chính Du tỏ ý rõ ràng, tất cả thiên lôi có thanh thế rất lớn ngày hôm qua đều là đi về phía Bạch Trân Trân, cô đã bị sét đánh tầm mười phút nhưng vẫn hoàn hảo không chút tổn hại. Đại sư Hàn nói những lời kia với Kim Thủ Thiên, có lẽ anh ta còn có thể lựa chọn làm ra vẻ không nghe, giả bộ như mình không biết một thứ gì, nhưng mà những lời Tần Chính Du nói với anh ta, ta đã liền không thể không nghe.
Khi biết Bạch Trân Trân bị Thiên Lôi đánh rất lâu, lúc này Tần Chính Du mới chân chính nhận thức rõ ràng được chênh lệch giữa mình cùng cô. Nếu như Bạch Trân Trân bằng lòng đi cùng với anh ta, Kim Thủ Thiên khẳng định sẽ cố gắng ra chút sức, nhưng thái độ Bạch Trân Trân đã rất rõ ràng rồi.
Cô không thích mình, cũng không bằng lòng đi cùng với anh ta, tiền, quyền, danh lợi mà anh ta có trong mắt Bạch Trân Trân là không đáng nhắc tới. Cô không thích anh ta, coi như hiện tại Kim Thủ Thiên có thể dùng một chút thủ đoạn không quang minh chính đại để giữ Bạch Trân Trân ở bên người. Nhưng trừ phi anh ta biến Bạch Trân Trân thành một người tàn phế hoàn toàn, nếu không, sớm muộn cũng có một ngày Bạch Trân Trân sẽ xoay người.
Từ trước đến nay Kim Thủ Thiên sẽ không xem nhẹ phụ nữ, nhất là người phụ nữ có năng lực, cưới cô vào trong nhà của mình, đó chính là đối địch với cô, anh ta thật sự không ngu đến mức đó.
Đương nhiên, hôm nay tới, thật ra Kim Thủ Thiên còn ôm một chút hi vọng nhỏ nhoi, cảm thấy lúc Bạch Trân Trân yếu ớt, nói không chừng sẽ sinh ra một chút tình cảm khác thường với anh ta.
Có điều sự thật đã chứng minh, hiển nhiên anh ta đã nghĩ nhiều, thái độ của Bạch Trân Trân đối xử với anh ta hoàn toàn như trước đây.
"Cô Bạch, tâm tư tôi dành cho cô đã sớm không còn, cô có thể yên tâm, tôi sẽ không dùng bất kỳ thủ đoạn nào ở trên thân thể cô."
Nói xong, Kim Thủ Thiên đổi tư thế khác, vẻ mặt cũng theo đó nở một nụ cười rất chân thành.
"Dù sao, cô là ân nhân cứu mạng của tôi, cô đã cứu tôi, sao tôi có thể lấy oán trả ơn chứ?"
Dáng vẻ của đối phương quá bộc trực, anh ta không có che giấu ý của mình dành cho Bạch Trân Trân, có điều lại làm sáng tỏ ý của mình, bày tỏ mình thực sự không có ý nghĩ khác với Bạch Trân Trân.
Đôi mắt Bạch Trân Trân tỏ rõ nghi ngờ đánh giá đối phương một phen, sau một lúc lâu, vẫn lựa chọn tin tưởng đối phương.
"Thế này là tốt nhất."
Bạch Trân Trân nói xong, lại cảm thấy lời này của mình có hơi cứng rắn, không khách sáo cho lắm, bèn bổ sung thêm một câu.
"Dù sao mặc dù tôi xinh đẹp, nhưng mà người xinh đẹp hơn tôi có cả hằng hà, tôi không chấp nhận làm vợ bốn của anh, khẳng định có người bằng lòng làm, anh yên tâm, sức hấp dẫn của anh vẫn rất lớn, chỉ là tôi không để mình bị xoay vòng vòng mà thôi."
Kim Thủ Thiên: "..."
Đoạn sau còn không bằng không nói.
Có điều Bạch Trân Trân là người có tính cách này, Kim Thủ Thiên cũng đã quen, anh ta thầm thở dài một hơi, đổi chủ đề: "Cô đã nằm đây sắp hai ngày một đêm rồi, đói bụng không? Tôi bảo người ta đưa chút thức ăn tới."
Bác sĩ nói Bạch Trân Trân là mệt nhọc quá độ, cần bổ sung nhiều hơn, anh ta cố ý hỏi thử, biết không cần kiêng ăn gì thì bảo người ta chuẩn bị, bất cứ lúc nào cũng chờ đợi phân phó.
Bạch Trân Trân sờ vào bụng rỗng tuếch của mình, nhẹ gật đầu với đối phương: "Ngài Kim, cám ơn anh."