Sau khi xem xong băng hình, biết kết cục của Tần Chính Du, Bạch Trân Trân đột nhiên có một cảm giác trống rỗng.
Cô thở dài một hơi, ngồi dựa lên sô pha, hai mắt vô hồn, thơ thẩn.
Ánh mắt của Kim Thủ Thiên không khỏi tự chủ rơi lên người Bạch Trân Trân.
Trên người cô mặc đồ bệnh nhân vân trắng xanh, vừa nãy khi ăn cơm, để tiện, dùng một chiếc đũa quấn tóc lên, chỉ để lại hai lọn tóc rủ xuống hai bên má.
Bạch Trân Trân lúc này không trang điểm, tính công kính trên người tựa như giảm đi rất nhiều, cả người có thêm vài phần dịu dàng, trông giống như một cô gái dịu dàng sẽ rửa tay nấu canh cho người.
Kim Thủ Thiên rất khó tưởng tượng, một người như thế này lại sẽ có năng lực lớn như thế, chống đỡ thiên lôi mười mấy phút.
Quả nhiên là nhìn người không thể nhìn tướng mạo, không biết Bạch Trân Trân đang nghĩ gì, là đang nghĩ nỗi đau đớn lúc thiên lôi quật vào người, hay là nghĩ con đường tương lai.
Mà Bạch Trân Trân lúc này: "..."
Rốt cuộc cô có nên nhắc chuyện thêm tiền với Kim Thủ Thiên không?
Tuy sau đó quả thực Kim Thủ Thiên đã trả thêm tiền cho cô, hai lần tiền cộng lại những một trăm vạn.
Nhưng Bạch Trân Trân cảm thấy mình chịu sét đánh hẳn mười phút, đây vốn không phải là điều cô nên chịu, toàn bộ là thêm vào, theo lý mà nói, Kim Thủ Thiên nên thêm tiền cho cô nữa.
Chỉ dựa vào sự thê thảm khi bị sét đánh của cô, đòi thêm một trăm vạn nữa không quá đáng nhỉ?
Nhưng nhìn bộ dạng của Kim Thủ Thiên, hình như là coi cô là cao nhân ngoại thế gì đó rồi, cô nói tới tiền có phải có hơi hạ thấp mình không?
Trong đầu Bạch Trân Trân lượn qua các kiểu suy nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định tuân theo trái tim, nói ra suy nghĩ chân thực của mình.
Nghĩ như vậy, Bạch Trân Trân ngồi thẳng người, ngẩng đầu nhìn Kim Thủ Thiên đang ngồi đối diện.
"Ngài Kim, tôi có một chuyện rất quan trọng muốn nói với anh."
Kim Thủ Thiên nhìn thấy sắc mặt của Bạch Trân Trân nghiêm túc như vậy, cả người cũng lập tức căng thẳng: "Cô Bạch, mời cô nói."
Lẽ nào chuyện trong nhà anh ta vẫn chưa giải quyết? Tần Chính Du làm chuyện tà ma, thực ra còn có chiêu sau, mục đích bẫy anh ta?
Trong đầu Kim Thủ Thiên lượn qua đủ loại suy nghĩ, chỉ có duy nhất không nghĩ tới Bạch Trân Trân sẽ lôi ra hơn ba trăm quỷ hồn.
Nhìn quỷ hồn xuất hiện trong phòng, đại não của Kim Thủ Thiên sắp không thể hoạt động, anh ta cứng nhắc ngồi ở đó, ánh mắt rơi lên người Bạch Trân Trân.
"Cô Bạch, những cái này là..."
Bạch Trân Trân trả lời: "Đây là những người Tần Chính Du hại chết, trước đó tôi chịu sét đánh, cũng là bởi vì những quỷ hồn này."
Lão thất đức Tần Chính Du đó nhìn thì thành thật, nhưng thực ra vẫn ẩn giấu rất nhiều tin tức quan trọng.
Ví dụ ông ta chỉ nói mình bố cục ở nhà họ Kim, nhưng lại không nói bố cục thế nào, cũng không nói mình đã làm bao nhiêu chuyện táng tận lương tâm.
Cô nói những người này chết như thế nào cho Kim Thủ Thiên biết, sau đó lại thả linh hồn của Đàm Thanh và cặp con trai con gái của cô ấy ra: "Ngài Kim, vốn dĩ Tần Chính Du chuẩn bị cho Đàm Thanh ăn những linh hồn này, sau đó mới giết cả nhà anh..."
Tần Chính Du không nói rõ ràng rất nhiều chỗ, Bạch Trân Trân bổ sung những chỗ ông ta không nói, và bảo Đàm Thanh và cặp con trai con gái của cô ấy làm chứng, mình đã hi sinh bao nhiêu vì những quỷ hồn này.
Lúc thiên lôi đánh tới, Bạch Trân Trân cũng bảo vệ Đàm Thanh và hai đứa con của cô ấy, bây giờ oán khí và lệ khí trên người họ đều biến mất hết, lại biến thành quỷ hồn bình thường.
Họ rất cảm kích Bạch Trân Trân, dĩ nhiên sẽ lên tiếng cho cô.
Đàm Thanh nhìn anh họ của mình, dịu dàng nói: "Anh họ, nếu không phải có cô Bạch, em và hai đứa con sợ là sẽ phạm tội lớn không thể tha thứ, là cô Bạch đã cứu chúng em, cũng cứu anh."
Đàm Thanh nói, cô ấy hi vọng Kim Thủ Thiên có thể chuyển nhượng toàn bộ tài sản của cô ấy cho Bạch Trân Trân.
"Là cô Bạch đã cứu em, số tiền này đều là tiền em nên cho cô Bạch."
Đàm Thanh là một tiểu phú bà có tiền, gia sản của cô ấy cộng lại cũng không phải con số nhỏ gì, nếu Bạch Trân Trân nhận hết, cô thật sự sẽ giàu to.
Lời của Đàm Thanh khiến Kim Thủ Thiên phản ứng lại, anh ta nhìn Bạch Trân Trân, lập tức bày tỏ mình sẽ đưa tiền cho Bạch Trân Trân.
Ơn cứu mạng to hơn trời, có thể nói Bạch Trân Trân đã cứu mười mấy mạng già trẻ lớn nhỏ nhà Kim Thủ Thiên — anh ta có ba bà vợ, mỗi bà vợ đều sinh cho anh ta ba bốn đứa con, cộng lại tổng cộng có mười đứa.
Tần Chính Du chuẩn bị tiễn vong cả nhà anh ta, không phải chính là mười mấy mạng người sao?