Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 446 - Chương 446:

 Chương 446: Chương 446: Chương 446:

Kim Thủ Thiên lập tức phản ứng lại, anh ta cười khổ một tiếng, lắc đầu lia lịa nói: "Cô Bạch, xin lỗi, là tôi sai rồi, tôi không đi thì hơn, làm phiền cô nói với Đàm Thanh và bọn trẻ một tiếng, không phải tôi không muốn đi tiễn họ, mà là thực sự không được..."

Bạch Trân Trân gật đầu, bày tỏ thấu hiểu: "Anh yên tâm, tôi chắc chắn sẽ chuyển lời."

Quần áo cũ của Bạch Trân Trân đã bị hủy, sau khi nằm viện thì mặc đồ bệnh nhân, sau khi biết cô phải xuất viện, Kim Thủ Thiên sai người chuẩn bị đồ mới cho cô.

Bạch Trân Trân thay đồ xong ra khỏi phòng, nhìn Kim Thủ Thiên ngồi vắt chéo chân trên sô pha, Bạch Trân Trân nghĩ ngợi, nói: "Thi thể của Đàm Thanh chắc anh đã tìm được rồi nhỉ?"

Kim Thủ Thiên gật đầu, hỏi Bạch Trân Trân có thể khâu lại thi thể của Đàm Thanh không.

Bạch Trân Trân lắc đầu, chân thành đưa ra kiến nghị: "Tôi cảm thấy không cần, thi thể của Đàm Thanh bị oán khí ăn mòn quá lâu, hơn nữa sau đó còn bị oán hồn của cô ấy nhập vào, bây giờ thi thể của cô ấy đã không được coi là thi thể bình thường nữa."

Thi thể của Đàm Thành đã chịu dày vò lâu như thế, rõ ràng đã không phải là thi thể bình thường, oán khí của thi thể quá nặng, nếu khâu lại hoàn chỉnh, oán khí ngưng kết với nhau, rất dễ mời gọi oan hồn lệ quỷ nhập vào.

"Thi thể như thế này rất được Tà Thuật Sư yêu thích, tôi khuyên anh nhanh chóng thiêu thi thể đi, một khi thi thể rơi vào trong tay Tà Thuật Sư, có thể sẽ xảy ra chuyện cực kỳ tồi tệ."

Bạch Trân Trân đã tận hết nghĩa vụ nhắc nhở, nếu Kim Thủ Thiên vẫn cố chấp, Bạch Trân Trân cũng không quản nổi nhiều như thế.

Đương nhiên, xét theo biểu hiện trước đây của Bạch Trân Trân, Kim Thủ Thiên vẫn rất tin tưởng cô, anh ta đưa thi thể tới nhà tang lễ thiêu ngay trong đêm, sau đó đưa tro cốt đi chôn.

Lúc Kim Thủ Thiên làm những việc này, Bạch Trân Trân về nhà chuẩn bị đồ cần thiết để gọi âm thần mở quỷ môn, sau đó quen đường quen lối đi tới giao lộ.

Mở quỷ môn, gọi âm thần, sương mù quen thuộc xuất hiện, âm thần hắc mão hắc bào đạp sương mà tới, đứng cách Bạch Trân Trân không xa.

Bạch Trân Trân thành thục nuốt đất, kể lại chuyện những linh hồn này gặp phải cho âm thần biết.

Âm thần nhìn chằm chằm Bạch Trân Trân, không nói gì nhiều với cô, sau khi thu lấy những quỷ hồn kia, âm thần cũng rời đi theo.

Sương mù tan đi, Bạch Trân Trân cảm thấy có hơi nhũn chân, cô phun đất trong miệng ra, lại súc miệng, cuối cùng mùi tanh đất trong miệng cũng biến mất không ít.

Sau khi làm xong mọi thứ, toàn thân Bạch Trân Trân nhẹ nhõm, cô hoạt động chân tay, đeo túi về nhà.

Mấy hôm nay đã xảy ra không ít chuyện, Bạch Trân Trân giống như con quay, gần như xoay chuyển liên tục, bận tối mặt tối mày.

Sau khi tiễn những quỷ hồn đó đi, cuối cùng Bạch Trân Trân cũng nhẹ nhõm, sau khi trở về, cô vui vẻ tắm rửa, nằm trên giường mềm mại, thoải mái ngủ.

Mấy ngày tiếp theo, ngoài trao đổi chuyện tài sản với luật sư, bạch Trân Trân ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, giống như con cá mặn nằm phẳng, đợi sau khi toàn bộ tài sản đứng dưới tên của mình, lắc mình biến thành tiểu phú bà, Bạch Trân Trân cũng đã nghĩ xong bước tiếp theo mình nên làm thế nào.

***

Từ lần tách ra ở đồn cảnh sát, Ông Tấn Hoa đã gần hai tuần không gặp được Bạch Trân Trân.

Lúc này đã là đầu tháng sáu, nhiệt độ của Hương Giang cao hơn tháng trước rất nhiều, Bạch Trân Trân ngồi trong quán cà phê, vô cùng lười nhác uống cà phê.

Lúc Ông Tấn Hoa tới, Bạch Trân Trân nhìn người đàn ông mặc tây trang đeo cà vạt cực kỳ chính thức ở đối diện, chìm vào trong trầm mặc quỷ dị.

Hôm nay hình như bên ngoài ba mươi mấy độ, người này mặc tây trang đeo cà vạt, thật sự không cảm thấy nóng sao?

"Cô Bạch, cô làm xong rồi?"

Ông Tấn Hoa lộ ra một nụ cười với Bạch Trân Trân, lên tiếng hỏi một câu.

Bạch Trân Trân gật đầu, chỉ đồ Ông Tấn Hoa đang mặc, lên tiếng nói: "Anh không cảm thấy nóng sao?"

Cô thực sự không nhịn được, lẽ nào người này không cùng thứ nguyên với mình sao?

Ông Tấn Hoa hơi ngẩn người, không ngờ Bạch Trân Trân sẽ hỏi cái này, thấy biểu cảm nghiêm túc đó của cô, nụ cười của Ông Tấn Hoa tươi hơn vài phần.

Bình Luận (0)
Comment