Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 449 - Chương 449:

 Chương 449: Chương 449: Chương 449:

Sau khi phát giác suy nghĩ của mình, Ông Tấn Hoa cực kỳ tự nhiên cúi đầu xuống, cất một xấp bùa Bạch Trân Trân cho anh vào trong túi xách mang theo bên người.

Sau khi Bạch Trân Trân dương dương đắc ý một lúc, cảm thấy vô vị, cô cười phụt một tiếng, ném vài viên đường vào trong cà phê, sau khi khuấy vài cái, bưng tách cà phê lên uống cạn.

Sau khi thêm đường, vị đắng của cà phê bị dịu đi, Bạch Trân Trân nhìn thời gian, hỏi Ông Tấn Hoa một câu: "Lát nữa anh có việc không? Nếu không thì chi bằng cùng nhau đi ăn cơm trưa? Tôi biết gần đây mới mở một quán ăn, cơm sườn ở quán họ có hương vị không tồi..."

Nói xong, Bạch Trân Trân giống như nghĩ tới gì đó, không quá chắc chắn nói: "Anh Ông, điều kiện gia đình anh tốt như thế, anh có thể ăn cơm sườn cùng với tôi không?"

Cho dù bây giờ trong tài khoản của Bạch Trân Trân có hơn hai trăm triệu tệ, nhưng cô vẫn không có cảm giác mình là phú bà, ăn cơm đều chọn quán ăn nhỏ, không phải không đến được nhà hàng lớn, chủ yếu là nhà hàng cao cấp có yêu cầu ăn mặc, hơn nữa đều không gần, khói lửa nhân gian ở quán ăn nhỏ nồng nặc, hơn nữa hương vị không kém, Bạch Trân Trân vẫn thích đến quán ăn nhỏ hơn."

Nhưng cô nghĩ tới xuất thân của Ông Tấn Hoa khác biệt, đặc biệt hỏi một câu, nếu anh không muốn thì Bạch Trân Trân đổi sang quán khác.

Dĩ nhiên Ông Tấn Hoa sẽ không từ chối, anh mỉm cười gật đầu nói: "Được."

Nhưng bộ đồ này của Ông Tấn Hoa không quá thích hợp đi ăn ở quán ăn nhỏ, Bạch Trân Trân do dự một chút, hỏi: "Anh có muốn mua bộ đồ thay không?"

Ông Tấn Hoa lắc đầu: "Không cần, trong xe của tôi có đồ dự bị."

Nói xong, Ông Tấn Hoa đi lấy đồ thay.

Anh mặc một cái áo ngắn tay màu xám khói, nửa thân dưới là một cái quần dài Yama màu đen, ngay cả dày gia cũng đổi sang giày sandal, hơn nữa, cái đáng nhắc tới là anh không mang vớ.

Bạch Trân Trân nhíu mày, tăng lên chút hảo cảm với anh — đàn ông mang giày sandal không mang vớ mới là đàn ông tốt, có người đàn ông đứng đắn nào mang giày sandal còn mang vớ không?

"Đi thôi, bên đó cách đây không xa, chúng ta đi bộ tới đi."

Rất nhiều quán ăn nhỏ có hương vị tuyệt đỉnh ở Hương Giang đều ẩn núp trong con hẻm, nơi này xe vốn không vào được, chi bằng ném xe ở bãi đỗ xe ở đây, hai người họ đi bộ tới.

Hôm nay Bạch Trân Trân đã đổi phong cách, cô mặc váy liền thân màu hồng, turban bó trên đầu cũng là màu hồng phấn, trên chân mang một đôi sandal đế bằng, vẫn là màu sắc vô cùng pink.

Đã quen với phong cách sexy của Bạch Trân Trân, bất thình lình nhìn thấy cô đổi sang phong cách đáng yêu, Ông Tấn Hoa vẫn có chút xíu không thích ứng.

Nhưng nói đi nói lại, mỹ nhân chính là mỹ nhân, cho dù Bạch Trân Trân là kiểu tướng mạo vô cùng diễm lệ, có tính công kích, nhưng mặc bộ đồ non tơ này, thế mà không có chút bất cập nào.

Bạch Trân Trân đang đội cái mũ rơm màu gỗ thuần, xung quanh mũ rơm là một vòng viền ren màu hồng, dải băng rũ xuống là ruy băng màu hồng, được gió thổi, ruy băng phấp phới nhè nhẹ, giống như muốn bay vào trong lòng cô.

Sau khi nhìn thấy màn này, ánh mắt của Ông Tấn Hoa ảm đạm lại một tích tắc, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường, anh bình thản bảo vệ Bạch Trân Trân, hai người men theo đường cái rẽ vào con hẻm nhỏ kế bên.

Hẻm ở đây vốn rất hẹp, mỗi cửa hàng lại cố ý chiếm chút diện tích ra ngoài, đây cũng là lý do dẫn tới con hẻm vốn đã hẹp lại càng thêm ngột ngạt.

Giờ này người tới ăn cơm không ít, trong hẻm người qua kẻ lại, tướng mạo xinh đẹp và cách ăn mặc ngoan ngoãn của Bạch Trân Trân được rất nhiều người chú ý tới, có một số người lặng lẽ ghé tới, muốn nhân lúc đông người sờ mó một chút.

Một người đàn ông trông rất bình thường đi ngang qua Bạch Trân Trân, cánh tay cố ý giơ lên, với góc độ này của anh ta, lúc đi ngang qua Bạch Trân Trân, cánh tay của anh ta nhất định sẽ chạm vào phần ngực của cô.

Bình Luận (0)
Comment