Khóe miệng người đàn ông lộ ra nụ cười kín đáo, nhưng rất nhanh đã bị anh ta ém xuống, anh ta giả vờ không biết gì, khuỷu tay thẳng tắp đụng tới phần ngực của Bạch Trân Trân.
Người trong hẻm nhỏ không ít, Bạch Trân Trân giống như tránh cũng không tránh được, thấy người đàn ông đó sắp được như ý, cánh tay của Bạch Trân Trân bỗng giơ lên.
Người đàn ông đó liền cảm thấy cánh tay của mình giống như bị người ta cho một đấm thật mạnh, cảm giác đau đớn lập tức lan khắp toàn thân, anh ta đau đớn kêu thảm một tiếng, ôm cánh tay ngồi xổm trên đất.
Bạch Trân Trân vừa mới đỡ mũ của mình, cô giống như bị dọa sợ, vội vàng nhảy sang một bên, hét lên.
"A! Đáng sợ quá, có phải anh ta có bệnh điên gì không? Sao đột nhiên lại hét lên?"
Sau khi giọng của Bạch Trân Trân vang lên, thân thể người đàn ông đó đột nhiên co giật kịch liệt, sau đó tứ chi anh ta tiếp đất, bò dậy từ trên đất, sau đó giống như bay chạy tới thùng rác bên cạnh, lục tung thùng rác, nhét từng nắm rác to vào trong miệng của mình.
Quả nhiên là một kẻ điên.
Sau khi nhìn thấy màn này, mọi người đồng loạt lùi lại một bước, sợ bị kẻ điên này dây vào.
Bạch Trân Trân vỗ ngực, dịu dàng nói: "A, dọa chết tôi mất, thì ra anh ta thật sự là một tên điên..."
Bạch Trân Trân phô ra dáng vẻ của một mỹ nhân yếu ớt bị dọa sợ vô cùng nhuần nhuyễn, không khiến ai nghi ngờ, mà Ông Tấn Hoa cũng chỉ nhìn cô, không nói gì.
Thời đại bây giờ, mọi người đều vô cùng bận, cũng không có ai quá chú ý tới một người khác, kẻ điên ăn rác đó rất nhanh bị mọi người ngó lơ, vẫn là chủ quán cảm thấy anh ta ảnh hưởng tới việc làm ăn của mình, cầm gậy ra đuổi người, anh ta mới đột nhiên giống như phản ứng lại, thét lên rồi chạy biến.
Bạch Trân Trân nhìn thấy màn này chậc một tiếng, sau đó thu hồi ánh mắt.
Nhưng sau khi phát giác thấy có người đang nhìn mình, Bạch Trân Trân quay đầu nhìn sang, thấy Ông tấn Hoa đang nhìn mình, Bạch Trân Trân cười nhẹ một tiếng, hỏi: "Anh nhìn tôi như vậy làm gì?"
Tên biến thái đó chắc chắn không phải đột nhiên biến thành kẻ điên, nhưng Bạch Trân Trân chắc chắn sẽ không thừa nhận: "Thưa sếp, không phải anh nghi ngờ tôi làm đó chứ?"
Ông Tấn Hoa lắc đầu: "Anh ta có ý đồ xấu, đây là điều anh ta đáng phải chịu."
Hai người đều tỏ tường trong bụng, một người đang yên đang lành sẽ không đột nhiên biến thành kẻ điên, nhất định là Bạch Trân Trân đã làm gì đó.
Nhưng cho dù biết, Ông Tấn Hoa cũng không định bóc trần.
Nếu không phải người đó có ác ý, cũng sẽ không bị Bạch Trân Trân trừng phạt, anh ta muốn nhân lúc hỗn loạn hành sự, ỷ thân phận đàn ông của mình để sờ mó người khác, vậy thì đừng trách người khác phản kích lại.
Phản ứng của anh nằm ngoài dự liệu của Bạch Trân Trân, nhưng đối phương không truy hỏi chuyện này, dĩ nhiên Bạch Trân Trân cũng sẽ không cố ý đề cập.
"Cơm sườn ở phía trước, chúng ta tới đó đi."
Chuyện vừa mới xảy ra qua đi giống như một khúc nhạc đệm nhỏ, hai người tới quán cơm sườn, đẩy cửa đi vào.
Thời đại này, cho dù là Hương Giang, máy lạnh vẫn chưa phổ biến, kiểu quán nhỏ đường phố này thì đừng trông mong có máy lạnh.
May mà chủ tiệm đã lắp mấy cái quạt trần, sau khi bật lên, cũng không khó chịu như thế.
Lúc hai người tới, vận khí không tồi, vừa hay có một bàn khách rời đi, hai người liền chiếm chỗ trống đó.
Ông Tấn Hoa vốn muốn đi mua cơm sườn, nhưng lại bị Bạch Trân Trân ngăn lại.
"Anh Ông, tôi đã nói hôm nay tôi mời, nếu anh đi, đâu thể tính là tôi mời nữa?"
Ông Tấn Hoa nghe vậy, cũng không tranh giành với Bạch Trân Trân, nói với cô mình muốn ăn gì, rồi đưa mắt nhìn Bạch Trân Trân đi mua cơm.
Việc kinh doanh của quán này rất tốt, vừa mới tới quán cơm, người trong quán đã chật kín.
Quán nhỏ giống như thế này cũng không chú trọng như quán lớn, nếu có chỗ trống, sẽ có người cực kỳ tự nhiên tới ghép bàn.
Bạch Trân Trân ngồi bàn bốn người, cơm sườn của hai người vừa lên không lâu, đã có hai người đàn ông trẻ tới ghép bàn.