Ánh mắt hai người đàn ông trẻ đó nhìn Bạch Trân Trân rất thản nhiên, ngoài sự kinh diễm mới đầu, không có chỗ nào khiến người ta khó chịu, cho nên khi họ bày tỏ có thể ghép bàn không, hai người gật đầu đồng ý.
Người đàn ông trẻ có gương mặt baby đó hoan hô một tiếng, đại khái phát hiện mình quá ấu trĩ, cậu ta ngại ngùng nói: "Dì à, cảm ơn dì."
Bạch Trân Trân: "..."
Giọng nói của đối phương nghe ra hoàn toàn chính là giọng sữa chỉ có trẻ con mới có, nhưng nhìn chiều cao của cậu ta, chắc phải 1m8, ánh mắt của Bạch Trân Trân rơi lên gương mặt hơi tang thương đó của cậu ta, hỏi một câu: "Mạo muội hỏi một chút, cậu bao nhiêu tuổi rồi?"
Người đàn ông mặt tròn đó lộ ra nụ cười rạng rỡ với Bạch Trân Trân, giòn giã đáp: "Thưa dì, cháu tám tuổi rồi!"
Bạch Trân Trân: "..."
Người này tám tuổi? Tám tuổi đã có gương mặt tang thương như vậy rồi?
Ánh mắt của cô vòng một vòng trên người cậu ta, rơi lên người người đàn ông trẻ bên cạnh, hiển nhiên cậu ta không ngờ bạn của mình sẽ nói như vậy, cả người trông cúm rúm bất an.
"Cô này, cô nghe tôi giải thích..."
Sau khi người đàn ông tên Vương Chí Kiệt này giải thích, Bạch Trân Trân mới hiểu, người đàn ông tên Vương Chí Thanh trước mặt này từng bị thương ở đầu lúc nhỏ, cho nên cậu ta luôn cho rằng mình chỉ có tám tuổi.
"Xin lỗi, đầu của anh trai tôi không được tốt lắm, mong anh chị bao dung một chút..."
Đối phương đã nói như vậy rồi, dĩ nhiên Bạch Trân Trân sẽ không so đo gì với cậu ta, cô gật đầu với Vương Chí Thanh, mỉm cười nói: "Chào cậu."
Bạch Trân Trân không phải người cực kỳ thích trẻ con, nhưng nếu đối phương ngoan ngoãn hiểu chuyện nghe lời, đó lại là một chuyện khác.
Lúc Vương Chí Thanh nói chuyện, giọng nói con nít, vô cùng lịch sự, trông giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn.
Bạch Trân Trân mỉm cười nhìn cậu ta, nói chuyện câu được câu mất cùng cậu ta.
Mà Vương Chí Kiệt nhìn thấy Bạch Trân Trân và anh trai mình tiếp xúc rất hòa hợp, cậu ta không khỏi thở phào, vội chạy đi mua cơm sườn.
Ông Tấn Hoa ngồi ngay bên cạnh Bạch Trân Trân, thấy cô mãi nói chuyện với Vương Chí Thanh, ánh mắt anh lóe lên, không lên tiếng ngắt lời họ.
Vương Chí Kiệt quay lại rất nhanh, cậu ta lần lượt đặt hai phần cơm sườn trước mặt mình và Vương Chí Thanh, sau đó đưa muỗng cho Vương Chí Thanh.
"Anh, ở đây có rất nhiều cơm sườn, lúc ăn, anh ăn chậm một chút, đừng vội quá, nếu không đủ thì em có thể đi mua..."
Thế nhưng cậu ta còn chưa nói hết, Vương Chí Thanh lại đột nhiên thay đổi dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời vừa nãy, giống như là gió cuốn mây tan, rất nhanh đã ăn sạch cơm sườn.
Sau khi ăn hết cơm sườn của mình, Vương Chí Thanh mong mỏi nhìn sang cơm sườn trước mặt Vương Chí Kiệt, trong mắt cậu ta loáng thoáng lộ ra ánh đỏ, giống như có hơi không khắc chế được cảm xúc của mình.
"A Kiệt, anh muốn ăn, anh đói quá, anh muốn ăn, anh rất muốn ăn..."
Trong lúc nói, cậu ta há miệng ra, nước dãi trong suốt chảy từ khóe miệng cậu ta ra, rơi tí tách xuống sàn.
Rõ ràng đã khát vọng cùng cực, nhưng cậu ta vẫn cố nhẫn nại, lúc nói chuyện, trong giọng nói còn mang theo vài phần run rẩy.
"A Kiệt, anh rất muốn ăn..."
Vương Chí Kiệt không ngờ Vương Chí Thanh sẽ biến thành bộ dạng này ở bên ngoài, sắc mặt cậu ta đột ngột thay đổi, đặc biệt không dám nhìn sắc mặt người xung quanh, cậu ta muốn đưa cơm sườn cho Vương Chí Thanh ăn, lại biết rõ nếu cậu ta thật sự ăn nhiều như vậy sẽ xảy ra chuyện gì.
"A Thanh, anh đã ăn một phần rồi, nhớ em từng nói gì với anh không? Anh đã ăn đồ của mình thì không thể ăn đồ của người khác nữa, em còn chưa ăn mà, nếu anh ăn, em cũng sẽ đói."
Nói xong, Vương Chí Kiệt ôm bụng của mình, cố ý lộ ra bộ dạng thống khổ.
"Nếu anh ăn, em sẽ không có cái ăn, em sẽ đói, có phải anh cũng nên chăm sóc em không?"
Bạch Trân Trân phát hiện, rõ ràng Vương Chí Kiệt đang sợ hãi bộ dạng hiện tại của Vương Chí Thanh, nhưng cậu ta vẫn gắng gượng giải thích với anh trai của mình.
Dục vọng tham lam trên mặt Vương Chí Thanh đã không khống chế được nữa, có lẽ là bởi vì vẫn luôn cật lực khắc chế, sắc mặt của cậu ta méo mó vô cùng.
Lời của Vương Chí Kiệt tràn vào trong tai cậu ta, Vương Chí Thanh vẫn đang giãy giụa, nhưng cuối cùng cậu ta vẫn cố chịu đựng.
Cậu ta nhắm mắt lại, cũng ngậm miệng lại, cố chịu đựng đau đớn, cố gắng muốn nhịn dục vọng mãnh liệt muốn ăn hết tất cả đó của mình.
A Kiệt nói cậu ta là anh trai, anh trai phải chăm sóc em trai, đồ ăn chỉ có từng đó, nếu cậu ta ăn, em trai sẽ không thể ăn nữa.
Cậu ta phải chăm sóc em trai, cậu ta không thể ăn đồ của em trai, cậu ta phải chăm sóc em trai, cậu ta phải chăm sóc em trai...
Ý nghĩ này không ngừng tuôn trào trong đầu cậu ta, có lẽ là bởi vì những ý nghĩ không ngừng tuôn trào này có tác dụng, Vương Chí Thanh dần bình tĩnh lại.