Nhìn thấy Vương Chí Thanh dần khôi phục bình thường, cuối cùng Vương Chí Kiệt cũng thở phào, cậu ta móc khăn tay ra, tỉ mỉ lau nước dãi cho Vương Chí Thanh, lúc này, cậu ta không hề chê bai anh trai của mình chút nào.
"Anh trai thật tuyệt, hôm nay em có thể ăn một bữa đàng hoàng rồi, đây đều là công lao của anh trai, cảm ơn anh trai."
Lời khen của Vương Chí Kiệt hoàn toàn xuất phát từ nội tâm, cậu ta thật lòng thật dạ khen Vương Chí Thanh, tràn lời này tựa như có sức mạnh kỳ dị, trấn an Vương Chí Thanh đang rục rịch bất an.
Cậu ta mở mắt ra, sự hỗn độn trong đôi mắt trước đó đã biến mất không ít, khôi phục lại dáng vẻ bình thường, cậu ta lộ ra nụ cười rạng rỡ với Vương Chí Kiệt.
"Em trai ăn, anh không ăn, em trai ăn no, anh không ăn, anh là anh trai tốt."
Vương Chí Kiệt ra sức gật đầu, tán đồng lời của cậu ta: "Không sai, anh quả thực là một anh trai tốt."
Sau khi trấn an Vương Chí Thanh xong, lúc này Vương Chí Kiệt mới nhớ ra đối diện còn có hai người đang ngồi, cậu ta ngẩng đầu lên, có hơi bất an nhìn Bạch Trân Trân và Ông Tấn Hoa: "Anh, chị, thực sự xin lỗi, anh trai tôi từng bị thương ở đầu, anh ấy có hơi không được bình thường, anh chị đừng so đo với anh ấy."
Bạch Trân Trân lắc đầu, nhàn nhạt lên tiếng nói: "Không có gì, cậu ấy bị thương, tôi sẽ không so đo với một người bệnh."
Sau khi nói lời này, Bạch Trân Trân cúi đầu xuống, lặng lẽ ăn cơm sườn.
Còn Ông Tấn Hoa, ánh mắt của anh quét qua Bạch Trân Trân, sau đó cười nói: "Không việc gì."
Nói xong, anh cũng cúi đầu bắt đầu ăn cơm sườn.
Nói thật, quán cơm sườn mà Bạch Trân Trân đề cử có hương vị thật sự không tệ, rất hợp khẩu vị của Ông Tấn Hoa, trong lúc bất tri bất giác, anh đã ăn không ít.
Đợi sau khi hai người đều ăn xong, Vương Chí Kiệt đối diện mới ăn hơn một nửa, Vương Chí Thanh đã khôi phục dáng vẻ bình thường, cậu ta ngoan ngoãn ngồi ở đó, đợi em trai mình dùng bữa xong.
"Anh Vương, nếu anh muốn giải quyết vấn đề của anh trai anh, có thể liên hệ với tôi."
Trước khi đi, Bạch Trân Trân đưa cho Vương Chí Kiệt một tấm danh thiếp.
Vương Chí Kiệt ngẩn người, có hơi kinh ngạc nhìn Bạch Trân Trân, Bạch Trân Trân không nói gì nhiều, cùng Ông Tấn Hoa rời đi.
Sau khi đi được một đoạn, Ông Tấn Hoa mới lên tiếng hỏi: "Cô Bạch, cô nhìn ra cái gì sao?"
Bạch Trân Trân nghe vậy, nghiêng đầu nhìn Ông Tấn Hoa: "Tôi tưởng anh sẽ không hỏi chứ."
Ông Tấn Hoa thản nhiên nói: "Tôi hơi tò mò."
Bạch Trân Trân trả lời: "Trên người hai người họ có oán khí, tuy không nhiều lắm nhưng oán khí đó có hơi kỳ quái, vụn vặt, không giống như là tới cùng một người."
Vừa nãy khi nhìn thấy hai anh em này, Bạch Trân Trân đã nhìn thấy oán khí quấn quanh người họ.
Phải biết thứ như oán khí này vẫn khá đặc biệt, thông thường mà nói, trên người con người sẽ không có oán khí, dù sao thì trên người người sống có dương khí, cho dù là bất cẩn dính ít oán khí ở đâu đó, chẳng bao lâu sẽ bị dương khí trên người giải quyết.
Đương nhiên, dùng oán khí để phán xét một người có phải là hung thủ giết người không là quá qua loa, bởi vì oán khí khác với oán hồn, thứ này có thể trừ khử, vào trong miếu bái lạy, hoặc thỉnh bùa hộ thân, hoặc mang gỗ đào, tiền ngũ đế, tiền đồng... đều có thể thanh trừ oán khí.
Cũng tức là nói, trên người hung thủ giết người có thể sạch sẽ không có chút oán khí nào, nhưng trên người người vô tội bình thường cũng có thể sẽ có oán khí tồn tại.
Nhưng, thông thường mà nói, oán khí trên người cùng lắm là tới từ một hoặc hai người, nhưng oán khí trên người hai người đó quá nhiều phẩm chủng, trông có vẻ không tới cùng một người, điều này khiến Bạch Trân Trân thấy hứng thú.
Hai người họ trông có vẽ cũng chỉ ngoài hai mươi, tuy tướng mạo có hơi tang thương, nhưng cùng lắm cũng chỉ già hơn tuổi thực tế năm sáu tuổi, người như vậy, từ đâu dính nhiều oán khí như vậy?
Sau khi đi được một đoạn, Bạch Trân Trân nghĩ ngợi, lại nói với Ông Tấn Hoa: "Tôi cảm thấy trên người họ có oán khí của nhiều người khác nhau như vậy, trông không quá bình thường."
Phải biết người mà cô nhìn thấy có nhiều oán khí khác nhau bủa vây lần trước là Từ Phong, tuy oán khí trên người hai người này không nặng bằng Từ Phong, nhưng chủng loại lại quá nhiều, Bạch Trân Trân có hơi hoài nghi.
"Hai người họ vừa nãy đã giới thiệu qua, trưởng khoa Ông, nếu có thể, anh vẫn nên điều tra thử, tôi nghi ngờ có thể họ bị cuốn vào trong vụ án."
Dáng vẻ của họ không giống hung thủ lắm, nhưng Bạch Trân Trân không dám chắc chắn, vẫn cần để Ông Tấn Hoa điều tra một phen mới được.