Nói xong, Ông Tấn Hoa đã mang những quần áo này vào phòng giặt quần áo, sau khi tháo hết mạc, phân loại cất kỹ, chuẩn bị buổi tối sẽ giặt sạch sẽ hong khô. Cứ vậy, ngày mai những quần áo này có thể mặc lên người rồi.
Từ Phong: "!!!"
Gân xanh trên đầu Từ Phong nhảy bừng bực, suýt nữa không khống chế nổi cảm xúc của mình, anh hít sâu vài hơi, khó khăn lắm mới bình tĩnh xuống.
"Ông Tấn Hoa, người bạn đó của cậu là ai, mấy người trong lúc đó..."
Ông Tấn Hoa nhìn anh một cái, bình tĩnh nói: "Bạch Trân Trân, cô Bạch, cô ấy nhờ tôi giúp mấy chuyện, những quần áo này là tôi nhờ cô ấy giúp tôi chọn."
"Cậu cũng biết, cô Bạch là một người rất biết ăn mặc, cô ấy chọn quần áo cho tôi nhất định sẽ thích hợp."
Từ Phong: "..."
Từ Phong: "???"
Từ Phong: "!!!"
Lượng tin tức trong lời Ông Tấn Hoa nói khổng lồ không đếm xuể, hồi lâu Từ Phong vẫn không thể tìm về giọng nói của mình, hồi lâu sau, Từ Phong như linh hồn vừa mới về vị trí cũ, không xác định hỏi: "Cậu nói là Bạch Trân Trân, cô Bạch? Cô Bạch làm nhập liệm sư đang làm việc ở nhà tang lễ Thiên Thịnh?"
Ông Tấn Hoa quay đầu nhìn về phía Từ Phong, nhẹ gật đầu: "Không sai, đúng là cô ấy."
Từ Phong: "..."
Anh đột nhiên trầm tĩnh, dường như không biết nên nói cái gì mới tốt, qua hồi lâu, Từ Phong yên lặng quay người, đi đến cạnh ghế sa lon ngồi xuống.
Ông Tấn Hoa vào trong tủ lạnh cầm hai lon bia, đưa cho Từ Phong một lon.
"Uống một lon."
Từ Phong không lên tiếng, chỉ nhận bia, sau khi mở ra bắt đầu yên lặng uống.
Nhiệt độ điều hòa trong phòng rất đủ lạnh, sau khi uống xong một lon bia ướp lạnh, Từ Phong cảm thấy hình như cơ thể mình cũng sắp bị đóng băng rồi, anh đặt lon nước rỗng lên bàn, tiếp tục cúi đầu nhìn mặt đất, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lúc hai người ở cùng nhau, sẽ rất hiếm khi an tĩnh vậy, Từ Phong là một kẻ lắm lời, có thể lải nhải một mình rất lâu, huống chi hai người cùng nhau lớn lên, bây giờ lại làm việc chung một sở cảnh sát, có không ít tiếng nói chung, mỗi lần sáp vào nhau là có thể trò chuyện ba bốn giờ.
Nhưng mà lần này, bầu không khí hòa hợp trong lúc đó của hai người dường như trong chớp mắt đã biến mất không còn lại gì.
Rõ ràng không gian phòng khách rất lớn, nhưng mà vì bầu không khí im lặng đến tận cùng này mà phòng khách vốn rộng lớn cũng có vẻ chật hẹp, âm u hơn.
Ông Tấn Hoa yên lặng uống bia, chờ đợi Từ Phong bình tĩnh lại.
Hai người quen biết hai mươi mấy năm, đều rất hiểu rõ về con người lẫn nhau, nhìn thấy dáng vẻ của anh, Ông Tấn Hoa biết đại khái Từ Phong đang suy nghĩ cái gì. Chỉ là những việc này người bên ngoài không tiện nói gì, chỉ có thể để anh tự mình nghĩ thông suốt.
Ông Tấn Hoa lại mang mấy lon bia đến, bọn họ ai cũng không nói chuyện, cứ vậy uống hết lon này đến lon khác.
"Cô Bạch là một người rất tốt."
Trên bàn trà đã bày đầy lon bia, Từ Phong uống không ít, nhưng mà đôi mắt lại rất sáng trong, sự trầm ngâm trước đó khiến anh nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, cho nên có mấy lời không cần nói rõ, đối phương vẫn có thể hiểu ý của anh.
Ông Tấn Hoa gật đầu: "Cô ấy đúng là một người rất tốt."
Hồi tưởng lại những lời Bạch Trân Trân nói hôm nay, nét mặt Ông Tấn Hoa trở nên càng thêm dịu dàng, bảo: "Từ trước đến giờ tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào đặc biệt như cô ấy."
Từ Phong từ chối cho ý kiến về vấn đề này, anh cũng chưa từng gặp, nhưng mà Ông Tấn Hoa đã khen như thế, anh còn có thể nói cái gì? Cũng như có gì để nói?
"Quên đi, lần này bỏ qua cậu, việc mua tủ lạnh cậu nhớ kỹ cho tôi, chờ sau đó có thời gian, cậu lại đi mua với tôi."
Sau khi để xuống lời nói này, Từ Phong đứng lên từ trên ghế sa lon, anh vẫy vẫy tay với Ông Tấn Hoa, quay người rời khỏi nhà anh.
Cửa phòng đóng lại, trong phòng chỉ còn lại một mình Ông Tấn Hoa, nghĩ đến sắc mặt vừa rồi của Từ Phong, Ông Tấn Hoa thở dài một hơi, nhưng không tính thay đổi gì.
Rất nhiều chuyện anh chưa nói, trong lòng đối phương cũng đã rõ ràng, không cần phô bày hết ra ngoài.
Anh thu dọn rác trên bàn sạch sẽ, lại đi giặt quần áo và phân loại, sau đó cất kỹ quần áo đã giặt. Sau khi làm xong xuôi, thời gian đã không còn sớm, Ông Tấn Hoa trực tiếp trở về phòng nghỉ ngơi.
Về phần Từ Phong vừa mới trở về, tâm trạng của anh rất buồn bực, sau khi ở nhà ngây người một lúc, anh thật sự cảm thấy phiền lòng, bứt rứt, bèn dứt khoát đổi đồ thể dục chạy bộ đi ra ngoài.
Sau khi chạy vòng quanh con đường quen thuộc vài vòng, Từ Phong bất giác đi tới dưới lầu cao ốc Xương Mậu.
Bạch Trân Trân và Ông Tấn Hoa...