Thành thật mà nói, Bạch Trân Trân cảm thấy ánh mắt của mình rất tốt, trình độ phối hợp là hạng nhất, dù sao làm một người đẹp nhiều năm như vậy, kiểu dáng quần áo phụ nữ nhiều tới vậy, cô vẫn có thể phối hợp với chúng một cách hoàn mỹ, càng khỏi phải nói là phối hợp với đàn ông. Hơn nữa, đó không phải còn có mặt của Ông Tấn Hoa sao, tên này có tướng mạo xuất chúng, cho dù trang phục không được xem phù hợp cho lắm thì anh cũng tuyệt đối có thể nhờ gương mặt này cứu vớt.
Đi dạo đến trưa, mời một bữa cơm tối dường như đã trở thành chuyện cực kỳ tự nhiên, với tư cách để cảm ơn, bữa tối là do Ông Tấn Hoa mời.
Cấp bậc nhà hàng anh chọn không được xem là quá cao, chẳng qua hương vị món ăn đúng là không tệ, Bạch Trân Trân hết sức hài lòng.
Sau khi ăn xong cơm tối, thời gian đã không còn sớm, Ông Tấn Hoa bèn lái xe đưa Bạch Trân Trân về nhà.
Dõi mắt nhìn Bạch Trân Trân vào cao ốc Xương Mậu, Ông Tấn Hoa mới lái xe trở về cao ốc Thiên Nguyên.
Anh ôm không ít túi lớn túi nhỏ chứa thứ gì đó, đó đều là trang phục Bạch Trân Trân phối cho anh, lần đầu thắng lợi trở về, đây đối với Ông Tấn Hoa mà nói đúng là một loại trải nghiệm đặc biệt.
Anh dùng chìa khoá mở cửa phòng ra, mới vừa vào, đèn trong nhà đã mở.
"Cuối cùng đã cam lòng quay về?"
Giọng nói u oán truyền đến từ trong phòng khách, Ông Tấn Hoa thả mấy túi lớn túi nhỏ trang phục xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía người có khuôn mặt u oán nhìn mình.
"Từ Phong, tại sao cậu cũng tới?"
Từ Phong: "..."
Không phải chứ, rốt cuộc là sao anh có thể vứt bỏ mình ở lại, sau khi đi ra ngoài một ngày còn lẽ thẳng khí hùng như thế?
Từ Phong tức giận bất bình nói: "Mấy ngày trước đã hẹn cậu hôm nay ra ngoài, chắc không phải cậu đã quên rồi chứ?"
Ông Tấn Hoa: "..."
Từ Phong càng thêm tức giận, lải nhải cằn nhằn: "Tấn Hoa, sao trước giờ tôi không phát hiện anh là kẻ trọng sắc khinh bạn? Cậu xem cậu đã làm gì? Không phải nói ăn bữa cơm trưa rồi sẽ trở về sao? Cậu xem hiện tại là mấy giờ rồi? Có phải cậu đã quên mất tôi rồi không?"
Ông Tấn Hoa hiểu rõ chuyện lần này là mình không đúng. Lúc ở bên Bạch Trân Trân, anh quả thật đã quên mất chuyện hẹn trước với Từ Phong mua gì đó.
Đã làm sai chuyện hiển nhiên phải chịu đánh nghiêm, Ông Tấn Hoa rất dứt khoát cúi đầu, thừa nhận sai lầm của mình.
"Thật xin lỗi, đều là lỗi của tôi, hay là ngày mai chúng tôi lại đi?"
Tủ lạnh nhà Từ Phong bị hỏng rồi, con người anh không hiểu lắm về đồ điện, cho nên đã muốn hẹn Ông Tấn Hoa đi chung, thừa dịp nghỉ ngơi, lại mua một chiếc tủ lạnh khác.
Ai mà biết được rõ ràng đã hẹn giờ giấc, nhưng Ông Tấn Hoa lại gọi điện thoại về cho anh leo cây.
Đi gặp ai cũng không nói, đi làm gì với người ta cũng không nói, sau khi quay về còn cười phơi phới vậy, đây quả thực khiến người ta không biết nên dùng từ ngữ gì để hình dung anh.
"Ông Tấn Hoa, cậu sẽ không phải là có bạn gái sau lưng tôi chứ?"
Từ Phong đột nhiên nghĩ đến cái gì, chợt đứng lên, rất nhanh anh đã chạy đến bên cửa, thuận tay đẩy Ông Tấn Hoa qua một bên, nhìn những cái túi to to nhỏ nhỏ trên mặt đất, anh mở chúng ra, sau đó quơ quơ từng món quần áo lấy ra từ bên trong.
Từ Phong: "..."
Anh có hơi phức tạp cầm lên một chiếc áo thun hồng nhạt, quơ quơ nó trước mặt Ông Tấn Hoa: "Còn không thừa nhận cậu đang yêu bạn gái, không có bạn gái cậu sẽ mua quần áo có kiểu màu sắc này à?"
Anh và Ông Tấn Hoa lớn lên cùng nhau từ nhỏ, rõ sở thích của tên này như lòng bàn tay, Ông Tấn Hoa thích quần áo có ba loại màu sắc là xám, đen, xanh lam, những quần áo treo trong tủ kia có đổi tới đổi lui cũng là ba loại màu sắc đó, mở tủ quần áo của Ông Tấn Hoa ra nhìn vào, bụi bặm bám một lớp, nhìn chẳng có chút sức sống nào.
Từ Phong đi qua thường xuyên cằn nhằn Ông Tấn Hoa, nói anh rõ ràng lớn bằng mình, lại luôn thích biến bản thân thành dáng vẻ ông cụ non. Anh cứ ăn mặc chững chạc thế này, về sau tuyệt đối không lấy được vợ.
Nhưng mà Từ Phong không có ngờ tới mình vẫn là một người độc thân thế mà Ông Tấn Hoa đã thoát độc thân?
Cái này không công bằng!
"Không có bạn gái mà cậu sẽ mua kiểu quần áo này? Cậu còn không thừa nhận!"
Nhìn Từ Phong sắp tức lên tăng xông, Ông Tấn Hoa có thêm mấy phần bất đắc dĩ, đáp: "Không phải bạn gái, chỉ là bạn bè mà thôi, tôi muốn đổi phong cách, để cô ấy giúp tôi lựa chọn."
Từ Phong lập tức nói: "Cậu nói láo, đổi loại phong cách cũng sẽ không tới mức mua kiểu quần áo này, thế này không giống cậu."
Ông Tấn Hoa nhét lại tất cả quần áo Từ Phong đã lấy ra, lúc này mới dùng ánh mắt như nhìn trẻ con cố tình gây sự nhìn anh, ôn hòa nói: "Người dẫu sao sẽ thay đổi, dù sao tôi còn trẻ tuổi, đâu thể luôn luôn mặc những màu sắc như thế."