Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 459 - Chương 459:

 Chương 459: Chương 459: Chương 459:

Bạch Trân Trân mắng té tát Trần Tiểu Sinh một trận, chửi cho anh ta á khẩu không trả lời được, Trần Tiểu Sinh bơ vơ cúi đầu, hiển nhiên lần này đã biết mình làm sai.

Nhìn Trần Tiểu Sinh ủ rũ quỳ ở đó, cơn tức trong lòng Bạch Trân Trân đã tiêu tán một chút, có điều ngay lập tức lòng của cô lại cứng rắn.

"Tôi phát hiện chúng tôi không phù hợp làm sư đồ, có lẽ là năng lực của tôi khiến cho anh có một vài nhận biết sai lầm, cảm thấy bất kể là xảy ra chuyện gì thì tôi cũng có thể thu dọn."

"Hiện tại tôi nói rõ cho anh biết, tôi không có năng lực tài ba vậy, tôi không khiến anh an lòng nổi được, hơn nữa số tuổi chúng tôi chênh lệch quá lớn, rất hiển nhiên, tôi cũng không quản được anh."

Bạch Trân Trân càng nói càng nghiêm túc, trong lòng Trần Tiểu Sinh sinh ra cảm giác bất an to lớn, anh ta vô thức mở miệng, muốn ngắt lời Bạch Trân Trân, nhưng Bạch Trân Trân hoàn toàn không cho anh ta cơ hội nói.

"Chúng tôi không phù hợp làm sư đồ, bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ trục xuất anh khỏi sư môn, anh cũng khỏi phải gọi tôi sư phụ, anh cũng không phải đồ đệ của tôi, giữa chúng tôi cứ như vậy đi."

Thấy Bạch Trân Trân thế mà làm thật, Trần Tiểu Sinh càng hoang mang lo sợ, lúc trước có lẽ anh ta vẫn chưa nhận thức được sai lầm của mình, nhưng giờ này phút này, anh ta tuyệt đối biết mình làm sai.

Trần Tiểu Sinh quỳ gối trước mặt Bạch Trân Trân, vươn tay muốn kéo tay cô, nhưng dưới tại ánh mắt nhìn chăm chú chết chóc của Bạch Trân Trân, Trần Tiểu Sinh bối rối thu tay về.

"Sư phụ, sư phụ nghe tôi nói, tôi biết sai rồi, là tôi nhất thời hồ đồ, là đầu óc tôi bị chạm mạch, là tôi không tốt, đây là lần cuối cùng, lần sau tôi không dám nữa, sư phụ, sư phụ, sư phụ hãy tha thứ cho tôi lần này đi..."

Trần Tiểu Sinh khóc đến nước mắt nước mũi chảy dài, anh ta rưng rưng nước mắt nhìn Bạch Trân Trân, run giọng khẩn cầu cô.

"Sư phụ, tôi sai rồi, sư phụ tha thứ cho tôi có được không?"

"Sư phụ, tôi thật sự biết sai rồi..."

Nhưng mà lần này Bạch Trân Trân vững tâm như sắt, mặc kệ Trần Tiểu Sinh khẩn cầu sự tha thứ của cô như thế nào, cô vẫn không bị lay chuyển.

"Trần Tiểu Sinh, đừng ép tôi nói ra những lời khó nghe hơn, lúc trước anh bái tôi làm thầy, tôi vốn cũng không phải quá bằng lòng, là anh cưỡng ép kết giao với tôi."

"Tôi đã từng nói những lời đó với anh, anh cũng xem như gió thoảng bên tai, hoàn toàn không để trong lòng, anh thế nào sao khiến cho tôi tin tưởng được?"

Thái độ của Bạch Trân Trân cực kì kiên quyết, bất kể Trần Tiểu Sinh nói cái gì cũng không có tác dụng, cuối cùng lúc rời đi, Trần Tiểu Sinh vẫn như thất hồn lạc phách.

Cửa chống trộm sau lưng đóng lại, một mình Trần Tiểu Sinh đứng trong hành lang trống rỗng, nhớ tới lời Bạch Trân Trân vừa mới nói, Trần Tiểu Sinh buồn từ tận đáy lòng, anh ta ngồi xổm xuống, bụm mặt khóc oa oa.

Sao hồi đó anh ta lại phạm vào hồ đồ chứ?

Biết rất rõ ràng quỷ hồn đáng sợ tới vậy, rõ ràng lúc Bạch Trân Trân đối phó quỷ hồn cũng không dễ dàng là bao, sao anh ta lại như đầu óc bị nước vào, chỉ một lòng một dạ cảm thấy đối phó những quỷ hồn này rất dễ dàng thế này? Anh ta còn mang theo Lý Kim Thọ và Vương Lệ Mai ra ngoài, khi đó rốt cuộc anh ta đã suy nghĩ cái gì thế ?

Trần Tiểu Sinh đã sắp quên trước đó mình suy nghĩ cái gì rồi, mặt mũi anh ta đều trở nên ngơ ngẩn, khóc mãi một lúc lâu, lại sợ sau khi Bạch Trân Trân nhìn thấy anh ta sẽ cảm thấy phiền chán, bèn lê bước chân nặng nề rời khỏi nơi này.

Còn Bạch Trân Trân sau khi mắng Trần Tiểu Sinh một trận, tâm trạng cũng không tốt cho lắm.

Nói thực ra, Trần Tiểu Sinh đã làm đồ đệ của cô hai tháng, cảm nhận của Bạch Trân Trân dành cho tên đồ đệ này khá tốt, dù sao mặc dù Trần Tiểu Sinh không quá thông minh, nhưng thắng ở nghe lời, hơn nữa rất tôn kính người sư phụ là cô. Cứ thế này dẫn theo anh ta cũng không phải là không thể được. Nhưng lần này chuyện Trần Tiểu Sinh làm đã hoàn toàn vượt ra khỏi ranh giới cuối cùng của Bạch Trân Trân, cô tuyệt đối không tha cho Trần Tiểu Sinh dễ dàng vậy.

Có một số việc có thể mở một mắt nhắm một mắt, nhưng có một số việc không thể, lần này là may mắn nên không có gặp phải oan hồn lệ quỷ, bọn họ mới có thể thuận lợi đào thoát. Nhưng lần tiếp theo thì sao? Đâu phải mỗi một lần vận khí của bọn họ đều tốt như vậy.

Bạch Trân Trân không thể dùng may mắn của Trần Tiểu Sinh đánh cược, cô cũng không muốn Trần Tiểu Sinh đánh mất mạng nhỏ trong đần độn.

"Trân Trân, em không sao chứ?

"Trân Trân, em đừng tức giận với Trần Tiểu Sinh, cậu ta cũng không phải cố ý."

Thấy cảm xúc Bạch Trân Trân đang không tốt, hai người Vương Lệ Mai và Lý Kim Thọ nhẹ giọng thì thầm an ủi cảm xúc của cô.

Dù sao bọn họ cũng đều biết, Bạch Trân Trân là người trọng tình cảm, hiện tại đuổi đồ đệ của mình đi, khẳng định trong lòng cô không dễ chịu.

Bạch Trân Trân cười, nâng hai người giấy nhỏ đưa về trong bàn thờ.

Bình Luận (0)
Comment