Cô dâng hương cho người giấy nhỏ, nhìn khói trắng lượn lờ dâng lên, Bạch Trân Trân nhẹ giọng nói: "Chị Mai, anh Thọ, tình trạng Tiểu Sinh khá kỳ quặc, tạm thời còn không biết vì sao, nhưng em luôn cảm thấy, anh ta thế này có liên quan đến em..."
Trần Tiểu Sinh chỉ là một người bình thường mà thôi, từ lúc làm đồ đệ của Bạch Trân Trân, anh ta đã rơi vào trong nước sôi lửa bỏng, hoặc là đụng phải quỷ, hoặc là bị kéo vào quỷ quái, hoặc là bị đưa vào trong trận pháp.
Đây không phải là cuộc đời mà một người bình thường nên có.
Lúc hai người ở bên cạnh nhau, Bạch Trân Trân có thể che chở anh ta, nhưng khi hai người không ở bên cạnh nhau thì sao?
Bạch Trân Trân có thể dặn dò anh ta đủ chuyện, nếu như Trần Tiểu Sinh nghe còn đỡ, nhưng nếu như anh ta không nghe thì sao?
Anh ta là người, không phải là con rối trong tay Bạch Trân Trân, càng không có khả năng dựa theo phạm vi quy định của Bạch Trân Trân mà sống mãi.
Bạch Trân Trân luôn cảm thấy có một đôi bàn tay ma quái vô hình ở chung quanh cô khuấy gió hô mưa, tính toán của đối phương trùng trùng, ai cũng không biết người kế tiếp đối phương ra tay là ai.
Tính cách Trần Tiểu Sinh quá khó lường, Bạch Trân Trân vừa hay nhân cơ hội này cắt đứt hai người.
Hai người Vương Lệ Mai và Lý Kim Thọ an ủi Bạch Trân Trân rất lâu, và cô cũng rất nhanh đã bình tĩnh lại.
"Anh ta đã lớn như vậy, em đã nói nghiêm trọng vậy rồi, có lẽ anh ta sẽ không trở lại tìm em nữa."
Vẻ mặt Bạch Trân Trân ánh lên sự buồn vu vơ nhè nhẹ, tâm trạng vốn đang tươi vui ngay lúc này bỗng chốc tan thành mây khói.
Sau khi tắm rửa xong, Bạch Trân Trân nhảy lên giường, nhắm mắt lại, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Một đêm này, Bạch Trân Trân ngủ được rất bất an, trong mơ xuất hiện rất nhiều hình ảnh kỳ lạ, nhưng khi cô muốn tìm hiểu kỹ càng về những cảnh trong mơ rời rạc đó thì lại phát hiện mình không bắt được cái gì. Giấc ngủ này khiến Bạch Trân Trân hoa mắt váng đầu, lúc tỉnh lại, cô vẫn cảm thấy thể xác, tinh thần đều mệt mỏi. Đó là một cảm giác mệt mỏi sinh ra từ tận đáy lòng trào dâng, rõ ràng vừa mới tỉnh lại, nhưng Bạch Trân Trân còn muốn ngủ tiếp.
Cô ngáp một cái, chậm rãi ung dung đến phòng vệ sinh, sau khi tắm rửa, Bạch Trân Trân cảm thấy tỉnh táo hơn không ít. Có điều mặc dù đầu óc đã tỉnh táo, nhưng Bạch Trân Trân vẫn cảm thấy hơi uể oải, trong nhà mặc dù có nguyên liệu, nhưng Bạch Trân Trân lười nấu cơm, muốn ra ngoài mua đồ ăn.
Có điều khi mở cửa phòng, Bạch Trân Trân liếc mắt là thấy người đứng ở bên ngoài. Chỉ là sau một đêm không gặp mà thôi, trông Trần Tiểu Sinh đã tiều tụy hơn rất nhiều, anh ta bứt rứt bất an nhìn Bạch Trân Trân, đưa bữa sáng cầm trong tay về phía cô.
"Sư... cô Bạch, tôi mua bữa sáng cho cô, cô nhân lúc còn nóng ăn đi."
Bạch Trân Trân nhìn Trần Tiểu Sinh thần sắc ngơ ngác, thầm thở dài một hơi, cô nghiêm mặt nói: "Trần Tiểu Sinh, bây giờ chúng tôi đã không phải là thầy trò rồi, anh không cần lại lấy lòng tôi, bữa sáng anh mua tôi cũng sẽ không cần."
Nói xong, Bạch Trân Trân hất cằm với Trần Tiểu Sinh, lạnh nhạt nói: "Tránh ra đi, anh tiếp tục cản đường tôi, sẽ chỉ làm tôi càng ngày càng chán ghét anh."
Trần Tiểu Sinh giật mình, trong mắt hiển lộ vẻ khổ sở.
"Cô Bạch, coi như chúng tôi không phải thầy trò, cũng là đồng nghiệp, tôi..."
Không đợi Trần Tiểu Sinh nói xong, Bạch Trân Trân trực tiếp ngắt lời anh ta.
"Không có đồng nghiệp nào sáng sớm đã đến đưa bữa sáng, Trần Tiểu Sinh, tôi biết anh có lòng nhưng tôi không nhận, xin anh đừng nên làm khó tôi nữa."
Thái độ của cô lạnh lùng từ đầu đến cuối, không hề cho Trần Tiểu Sinh cơ hội.
Sắc mặt Trần Tiểu Sinh trở nên càng ngày càng khó coi, trong mắt hiện lên sự khẩn cầu. Nhưng là Bạch Trân Trân lại hờ hững nhìn anh ta, không chút bị dáng vẻ của anh ta đả động.
Trần Tiểu Sinh chật vật cúi đầu, tội nghiệp nói một câu: "Tôi đã biết..."
Nói xong, thân thể khổng lồ của anh ta lui qua một bên, Bạch Trân Trân bình tĩnh đi qua bên cạnh anh ta, cả quãng đường đi thẳng đến thang máy trước mặt cũng không quay đầu lại nhìn anh ta.
Trong lòng Trần Tiểu Sinh cực kỳ khó chịu, nhưng anh ta sợ Bạch Trân Trân nổi giận, không dám theo sau. Và Bạch Trân Trân cũng không để ý đến Trần Tiểu Sinh, sau khi bước vào thang máy đi xuống lầu thì đi thẳng đến những cửa hàng gần đó.
Lúc cô dậy đã không còn sớm, người đến ăn bữa sáng cũng không nhiều, Bạch Trân Trân tìm vị trí trống gần cửa sổ ngồi xuống, ung dung ăn bữa sáng.
Ngay lúc này, Cầu Quốc Hoa từ ngoài cửa tiến đến thấy Bạch Trân Trân, ông cất bước đi về phía bên này, cực kì tự nhiên ngồi xuống trước mặt Bạch Trân Trân.
"Cô cũng tới ăn bữa sáng?"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Bạch Trân Trân nhấc mí mắt lên nhìn thoáng qua đối phương.