Khi thấy là Cầu Quốc Hoa, Bạch Trân Trân khẽ nhíu mày.
"Chú Cầu? Sao chú đến đây ăn sáng?"
Nếu như Bạch Trân Trân nhớ không lầm, hình như Cầu Quốc Hoa đâu ở gần khu vực này, sao ông đột nhiên đến đây?
"Chú Cầu, sao chú đến đây ăn bữa sáng? Hình như chú đâu ở bên này đâu?"
Tiệm này cách cao ốc Thiên Nguyên Bạch Trân Trân ở gần hơn một chút, nhưng Cầu Quốc Hoa không ở bên cạnh nơi này, ông đến nhà tang lễ là toàn phải lái xe đi, lộ trình hai mươi phút, đối với một chưởng quản như ông cũng không tính xa.
"Đúng lúc tôi tới làm việc."
Cầu Quốc Hoa giải thích đơn giản vài câu, sau đó qua bên kia gọi đồ ăn sáng, tiếp đó lại trở về ngồi đối diện với Bạch Trân Trân.
Bạch Trân Trân nghỉ ngơi đã dài như vậy, số lần gặp Cầu Quốc Hoa có thể đếm trên đầu ngón tay, đối phương ngồi xuống ở trước mặt cô, Bạch Trân Trân cũng không có cảm giác khác, chỉ cắm đầu ăn bữa sáng, lấp đầy bụng đói kêu vang của mình.
Cầu Quốc Hoa trầm ngâm một hồi, nhìn chằm chằm xoáy đỉnh đầu của Bạch Trân Trân rất lâu, lúc này mới nói: "Trân Trân, ngài Kim đã bán mảnh đất kia cho tôi, giá cả anh ta đưa ra rất thấp, tôi biết, đây cũng bởi vì có nguyên nhân của cô."
Bạch Trân Trân nghe vậy, ngẩng đầu nhìn đối phương một cái, sau đó cười cười nói: "Chú Cầu, chú cũng cố gắng, đây là kết quả chúng tôi cùng cố gắng."
Cầu Quốc Hoa thở dài một hơi, chậm rãi ăn bánh bao, trên mặt hiện đầy vẻ tang thương: "Trân Trân, tôi đã lớn tuổi, cảm thấy chức hưởng quản này đã không làm nổi, đất đã nắm tay lôi xuống, một tâm nguyện cuối cùng của tôi là..."
Bạch Trân Trân nghe hồi, đột nhiên đã nhận ra một vài chỗ không đúng lắm, mặt mũi cô tràn đầy nghi ngờ ngẩng đầu nhìn về phía Cầu Quốc Hoa, ngắt lời những lời sau đó của ông.
"Không phải chứ chú Cầu? Chú nói chuyện không nhìn trường hợp sao? Chú nhất định phải ở trong tiệm đồ ăn sáng nói với tôi những điều này?"
Lời này của Cầu Quốc Hoa có nghe làm sao cũng không giống như có thể nói ra được ở trong quán bán đồ ăn sáng, cảm giác đã từng trải ở đâu cứ như qua giao phó tất cả cho cô rồi đi chết sao mà mãnh liệt thế này?
"Chú Cầu, ăn sáng đi, tôi đã đói cả đêm, chú có thể để cho tôi yên ổn ăn bữa cơm trước được không?"
Cầu Quốc Hoa mấp máy bờ môi, vốn muốn nói cái gì, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Bạch Trân Trân, những lời vốn muốn nói cũng đã không nói ra được.
"Được, tôi không nói."
Nói xong, Cầu Quốc Hoa cứ một miếng bánh bao là một ngụm canh, rất nhanh đã ăn sạch sẽ đồ ăn trước mặt mình. Sau khi ăn xong, Cầu Quốc Hoa mới phát hiện trước mặt Bạch Trân Trân còn rất nhiều đồ ăn, cô là một người ăn giỏi, tốc độ mặc dù nhanh, nhưng nhìn vào cũng không khiến người khác chán ghét, tư thế đó vừa nhanh lại vừa nhã nhặn.
Bạch Trân Trân biết Cầu Quốc Hoa đang quan sát mình, cô không có cảm giác gì, tiếp tục giải quyết đồ ăn trước mặt.
Đợi đến khi tất cả mọi thứ đều đã ăn xong, Bạch Trân Trân thoải mái thở dài một hơi, tâm trạng cả người đều trở nên tốt đẹp hơn.
Có lẽ là bởi vì ăn uống no đủ, những cảm giác phiền muộn từ đêm qua kéo dài cho tới hôm nay đã tan biến đi không ít, Bạch Trân Trân đứng lên, nghiêng đầu hỏi một câu.
"Chú Cầu, tôi phải đi, chú có đi hay không?"
Cầu Quốc Hoa: "Đi."
Đang khi nói chuyện, hai người một trước một sau bước ra khỏi tiệm bán đồ ăn sáng.
Bạch Trân Trân ngáp một cái, lại cảm thấy buồn ngủ. Không cần đi làm quả là tốt, ăn uống no đủ, muốn nằm thêm là năm thêm, chủ yếu là tự do. Đáng tiếc là, người đứng bên người đang nhắc nhở Bạch Trân Trân, không bao lâu nữa, cô lại phải trở về đi làm...
Lúc nghỉ ngơi còn có thể nhìn thấy người lãnh đạo của mình trước mặt, thật sự là một chuyện khiến cho người ta suy sụp.
Bạch Trân Trân quay đầu, nở một nụ cười giả với Cầu Quốc Hoa, nói: "Chú Cầu, chuyện của chú có lẽ còn chưa làm xong nhỉ? Đúng lúc, chú đi làm. không có việc gì thì tôi đi về trước đây..."
Mặc dù trên miệng thì cô nói như vậy, nhưng trên thực tế lại hoàn toàn không chờ bước chân Cầu Quốc Hoa di chuyển đã chuẩn bị rời đi.
Cũng may Cầu Quốc Hoa vẫn có mấy phần hiểu biết về tính cách của Bạch Trân Trân, thấy cô muốn đi, Cầu Quốc Hoa chạy tới trước một bước, vươn tay cản trước mặt Bạch Trân Trân.
Bạch Trân Trân: "..."
Không phải chứ, hôm nay nhất quyết phải trò chuyện tiếp đúng không? Chẳng lẽ Cầu Quốc Hoa không nhìn ra mình không thích ông sao?
Nghĩ như vậy, Bạch Trân Trân vẫn nở một nụ cười giả tiêu chuẩn: "Chú Cầu, chú còn có chuyện gì muốn nói hả?"
Cầu Quốc Hoa nhìn Bạch Trân Trân thế này, trên mặt để lộ vài phần bất đắc dĩ, ông chỉ chỉ công viên nhỏ cách đó không xa, sâu xa nói: "Chúng tôi đến bên kia ngồi một lát đi."
Bạch Trân Trân: "Hả?"
Vẻ mệt mỏi trên mặt Cầu Quốc Hoa càng thêm rõ ràng, trên người ông giống như đang bị vài ngọn núi lớn đè ép, tinh thần trông rất mỏi mệt.
"Sẽ không làm trễ nãi bao lâu của cô đâu, chỉ là muốn trò chuyện với cô một lát. Tôi đã cao tuổi như thế rồi, cô sẽ không phải là không bằng lòng tán gẫu với tôi chứ?"