Người ta đã nói tới mức này, Bạch Trân Trân còn có thể nói cái gì?
Cô bất đắc dĩ thở dài một hơi, chậm rãi đi theo sau lưng Cầu Quốc Hoa đến công viên.
Một nơi như Hương Giang, có thể nói là tấc đất tấc vàng, dù sao chỉ là một đảo nhỏ mà thôi, nhà được xây dựng nhiều, phần đất có thể phân cho công trình khác sẽ ít đi, công viên không lớn này cũng là tranh mới có đất, lợi dụng đất đai đến cực hạn. Thế này cũng làm khó người thiết kế khi có thể quy hoạch ra hồ nước nhỏ, đường dạo quanh hồ cùng với một đình nhỏ cho khách nghỉ ngơi ở một mảnh đất "to lớn" thế này.
Hôm nay cũng không phải là ngày chủ nhật, giờ này hiển nhiên là không có người nào đi tới đi lui dạo công viên, người trong công viên không lớn này không nhiều, ngoại trừ ngẫu nhiên bắt gặp mấy người trung niên dắt chó đi bộ ra thì không nhìn thấy ai khác nữa.
Hai người dọc theo đường nhỏ quanh hồ ung dung đi lên phía trước, hình như Cầu Quốc Hoa đang sắp xếp từ ngữ, mãi mà không có mở miệng nói chuyện. Bạch Trân Trân thỉnh thoảng ngáp một cái, mí mắt sắp không nghe lời mà đóng lại. Hết lần này tới lần khác bên Cầu Quốc Hoa lại không biết là chuẩn bị ấp ủ ra tuyệt kỹ gì, im lặng mãi hồi lâu mà một chữ cũng không rặn ra được.
Vốn dĩ đường nhỏ vòng quanh hồ không được xem là quá dài nhưng Bạch Trân Trân đã tản bộ tới tới lui lui hai chuyến rồi nhưng ông vẫn im như thóc, Bạch Trân Trân lười tản bộ tiếp với ông, chạy thẳng tới cái đình nhỏ giả cổ, ngồi xuống. Cầu Quốc Hoa ở bên cạnh hình như không có chú ý tới điểm này, sau khi tản bộ vài vòng, cuối cùng ông lấy hết dũng khí, nói ra những lời mà mình muốn nói.
"Trân Trân, đất không trong tay tôi vẫn luôn là khúc mắc phiền lòng trong lòng tôi, lúc ấy tôi sợ một cô gái trẻ như cô không trấn áp được, cho nên mới không có giao nhà tang lễ cho cô."
"Có điều bây giờ đất đã nằm dưới danh nghĩa của tôi, tôi thấy quan hệ giữa cô và ngài Kim cũng không tệ, cảm nhận người ta dành cho cô rất tốt, tôi nghĩ ngài Kim sẽ là núi dựa lớn của cô..."
Cầu Quốc Hoa nói, hiện tại Bạch Trân Trân đã có thực lực quản lý một nhà tang lễ rồi, nếu còn không được nữa thì còn có ngài Kim thu dọn cho cô kia mà.
"Trước đó tôi còn muốn giúp cô chống đỡ thêm mấy năm nữa, có điều bây giờ xem ra, tình trạng sức khỏe của tôi đã không theo kịp, muốn giúp cô chống đỡ cũng không đỡ nổi nữa, tôi già rồi..."
Cầu Quốc Hoa nói liên miên lải nhải một tràng, sau đó quay đầu nhìn sang.
Trong lòng ông cho rằng mình sẽ thấy Bạch Trân Trân cảm động đến mức rưng rưng nước mắt, ông còn suy nghĩ phải an ủi cô như thế nào, kết quả vừa quay đầu, lại phát hiện bên cạnh mình trống không, Bạch Trân Trân vốn dĩ đi theo bên người ông đã không thấy tung tích.
Cầu Quốc Hoa: "???"
Cầu Quốc Hoa: "!!!"
Ông gọi Bạch Trân Trân vài tiếng, lúc này mới phát hiện không biết từ lúc nào cô đã trốn vào trong đình nhỏ ven đường.
Gân xanh trên trán Cầu Quốc Hoa giật bưng bưng, cuối cùng ông đã không khống chế nổi cảm xúc, nhanh chân đi về phía Bạch Trân Trân, sau đó không chút khách khí quát lớn: "Bạch Trân Trân, cô làm cái gì vậy? Lời bộc bạch tôi vừa mới nói một lúc lâu đều là nói với không khí đấy à?"
Uổng cho ông còn bộc bạch một lúc lâu thế, kết quả là bị đối xử như vậy?
Cầu Quốc Hoa sắp bị đủ kiểu hành vi của Bạch Trân Trân làm tức chết, nhưng mà Bạch Trân Trân vừa rồi chống đầu ngủ gật lúc này mới tỉnh giấc, cô ngây ngô ngẩng đầu nhìn về phía Cầu Quốc Hoa, lúng tôi lúng túng hỏi: "Thế này là thế nào? Chú Cầu, chú nổi giận gì đó?"
Rõ ràng là tướng mạo vừa diễm lệ, thông minh, thế nhưng lúc này nhìn cô đã thêm mấy phần trong veo, ngây ngô, Bạch Trân Trân mở to đôi mắt đào hoa xinh đẹp, lúc ngơ ngác nhìn người, lực sát thương quả là kinh người.
Vốn dĩ Cầu Quốc Hoa còn nổi giận ngùn ngụt, nhưng trong ánh nhìn chăm chú vô tội này của cô, cơn tức nghẹn Cầu Quốc Hoa kìm nén cũng tản đi, mặt mũi ông tràn đầy bất đắc dĩ ngồi xuống, lầm bầm nói: "Cô nhìn lại cô mà xem, bảo tôi phải làm sao với cô mới tốt đây?"
Bạch Trân Trân: "..."
Không phải chứ, lúc cô ngủ gật hồi nãy đã bỏ qua kịch bản mấu chốt nào sao? Sao Cầu Quốc Hoa đột nhiên cứ như thay đổi một diện mạo mới thế.
Xuất phát từ cẩn trọng, Bạch Trân Trân không nói lời nào, chỉ ngơ ngác, vô tội nhìn đối phương.
Sau khi đã mất đi cảm xúc vừa rồi, Cầu Quốc Hoa thật sự không tiếp tục ấp ủ được cảm xúc phù hợp, ông nhìn Bạch Trân Trân thật sâu một cái, bắt đầu thở dài thở ngắn.
Bạch Trân Trân cúi đầu mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, chủ yếu là một người ngoan ngoãn, hiểu chuyện, nghe lời, tuyệt đối không mở miệng nói lời nào.
Cầu Quốc Hoa: "..."
Thật ra ông vẫn muốn để Bạch Trân Trân mở miệng nói, nhưng Bạch Trân Trân cứ như một kẻ mất dây thần kinh, có làm sao cũng không theo lề lối, ông tôi thở dài tới mức miệng đắng lưỡi khô, Bạch Trân Trân ngơ ngẩn như không có nghe thấy.
Cầu Quốc Hoa: "..."
Đột nhiên cảm thấy mình có hơi giống như thằng hề...