Không hiểu sao trong đầu Cầu Quốc Hoa xuất hiện câu nói này, trong lòng của ông hoảng hốt, vội vàng lắc đầu, vứt đi ý nghĩ hoang đường này ra ngoài.
"Trân Trân, tôi tiễn cô trở về vậy, những chuyện khác sau này chúng tôi hãy nói."
Sau khi bỏ qua cơ hội mở miệng có muốn nói cái gì cũng không có cơ hội nữa, Cầu Quốc Hoa thu lại cảm xúc, chuẩn bị đưa Bạch Trân Trân rời đi.
Nào biết được sau khi Bạch Trân Trân nghe thấy lời Cầu Quốc Hoa nói thì lập tức nhảy cẫng lên, mở miệng nói cực nhanh: "Chú Cầu, chú không cần tiễn tôi nữa, buổi sáng nay đã đủ cho chú bận rộn rồi, tôi không phải đứa bé, tôi biết đường về nhà, tôi đi trước..."
Lời còn chưa dứt, Bạch Trân Trân như tia chớp, đã chạy ra ngoài rất xa.
Cầu Quốc Hoa: "..."
Ông nhìn bóng lưng chạy như bay của Bạch Trân Trân, biểu cảm trên mặt phức tạp khó tả.
Sao cảm thấy cứ như cô xem mình như là quái vật, khủng long gì đó thế?
Cầu Quốc Hoa ngồi trong đình nhỏ rất lâu, mãi cho đến khi nhiệt độ càng ngày càng cao, lúc này ông mới rời đi.
Còn Bạch Trân Trân lúc chạy về nhà, vừa ra khỏi cửa thang máy đã thấy Trần Tiểu Sinh ngồi xổm ở cửa nhà mình.
Anh ta tựa như là một con chó lang thang bị chủ nhân vứt bỏ, khỏi phải nói đáng thương biết bao.
Nhìn thấy Bạch Trân Trân trở về, anh ta đột nhiên đứng lên từ dưới đất, nhưng lại bởi vì ngồi xổm quá lâu, thân thể của anh ta lung lay, nặng nề ngã xuống đất.
"Cô Bạch..."
Trần Tiểu Sinh đau đến mức nước mắt cũng chảy ra, đáng thương nhìn Bạch Trân Trân: "Tôi thật sự biết sai rồi..."
Trần Tiểu Sinh đã thật sự nhận thức được sai lầm của mình, cho nên mới cúi đầu xin lỗi với Bạch Trân Trân, biểu đạt áy náy của mình. Nhưng mà với lời xin lỗi của anh ta, Bạch Trân Trân từ chối cho ý kiến, cô nhấc chân bước qua người Trần Tiểu Sinh, dùng chìa khoá mở cửa tiến vào nhà.
Cửa phòng đóng lại, từ đầu đến cuối Bạch Trân Trân đều không nhìn Trần Tiểu Sinh một cái.
Vẻ mặt Trần Tiểu Sinh ảm đạm xuống, anh ta ngồi ở hành lang trước cửa nhà Bạch Trân Trân, ngẫm tới ngẫm lui chuyện của mình mấy lần.
Càng nghĩ trong lòng của anh ta càng khó chịu, càng hận không thể vươn tay vả cho mình mấy cái.
Trước đó Bạch Trân Trân đối xử với anh ta tốt như vậy, sao anh ta lại phạm vào hồ đồ, đầu óc như úng não đi làm chuyện sư phụ đã răn đe nói rõ không cho phép anh ta làm chứ.
Anh ta thật sự biết sai rồi, thế nhưng Bạch Trân Trân giống như thất vọng cùng cực với anh ta, đã không bằng lòng tha thứ cho anh ta.
Trần Tiểu Sinh cứ như gà trống bị đánh bại, ủ rũ cúi đầu ngồi ở đó, đầu óc anh ta trống rỗng, không biết mình suy nghĩ cái gì.
***
Bạch Trân Trân cảm thấy rất mệt mỏi, vui vẻ mà những thức ăn vừa mới ăn hết mang tới chỉ là nhất thời, sự vui vẻ này không kéo dài quá lâu, cô lại cảm thấy ủ rũ.
Rõ ràng cảm xúc lúc ở bên ngoài cũng còn tốt, sao sau khi về nhà đã cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, chỉ muốn ngồi phịch ở trên giường, không muốn làm những chuyện khác chút nào.
Bạch Trân Trân chậm rãi trở lại trên giường, sau khi thả tự do mình xuống giường, đôi mắt chậm rãi đóng lại.
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, hình như Bạch Trân Trân nhìn thấy có sương mù màu đen xám tỏa ra tràn ngập, những sương mù đó giống như là bị thứ gì dẫn dắt, lan tràn về phía Bạch Trân Trân, sau đó trói buộc cả người cô lại.
Bạch Trân Trân bỗng nhiên mở mắt, bật dậy, lập tức ngồi dậy trên giường.
Cô vẫn cảm thấy rã rời không chịu nổi, loại rã rời kia không chỉ trên thân thể, còn có linh hồn, dù đã ăn rồi, nghỉ ngơi đã đủ, cô vẫn cảm thấy rất mệt mỏi.
Cô nghĩ đến những sương mù màu đen xám lúc mình nửa mê nửa tỉnh nhìn thấy, cô có thể xác định trăm phần trăm, tình huống bây giờ của mình có liên quan đến những sương mù kia.
Hiện tại cô tốt xấu gì cũng được xem là chỉ người bước vào Huyền Môn nửa bước, đương nhiên sẽ không cảm thấy những thứ mình nhìn thấy là ảo giác.
Mặc dù không biết đó là cái gì, nhưng Bạch Trân Trân có thể khẳng định, biểu hiện kỳ lạ này của mình bây giờ tuyệt đối không phải là bởi vì bị mệt.
Cô không có yếu ớt như vậy.
Bạch Trân Trân kéo lê thân thể mệt mỏi, cưỡng ép lên tinh thần gấp mấy con hạc giấy, sau đó thả những con hạc giấy đó ra ngoài. Mục tiêu của sáu con hạc giấy rất chuẩn xác, tất cả đều bay về phía căn phòng của Bạch Trân Trân, hiện tại khí lực của Bạch Trân Trân không tốt, không thể vẽ bùa cho mình, chỉ có thể dùng tất cả bùa phòng ngự lúc trước vẽ dùng lên người.
Sau khi làm xong xuôi, Bạch Trân Trân mới lê bước chân nặng nề vào phòng.