Trên thực tế cũng đúng là như vậy, bởi vì có người khác chứng minh, cho nên họ không tin lời của Vương Chí Thanh.
Nhưng bây giờ xem ra, vụ án này vốn không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Vào ngày Thái A Muội mất tích, Vương Quan Hữu và Thái A Muội tranh cãi kịch liệt, trong cơn nóng giận, Vương Quan Hữu lái xe đến khu Sa Điền, đi uống rượu giải sầu cùng bạn tốt của mình, cho tới sáng hôm sau mới quay về.
Mà Thái A Muội đã chạy ra ngoài vào tối hôm trước, Vương Chí Thanh nói, Thái A Muội đi cùng với Vương Quan Hữu.
Ngày thứ hai, Vương Quan Hữu báo án, ngày thứ ba cảnh sát tìm được thi thể của Vương Kiến Châu ở bãi rác, ngày thứ tư xác định thân phận của thi thể, ngày thứ năm xác nhận hiện trường giết người đầu tiên ở đâu.
Ngày thứ sáu, họ tìm được Thái A Muội đã mất tích mấy ngày.
Mọi thứ quá trùng hợp, trùng hợp tới mức giống như có người dày công thiết kế vậy, trước đây không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy những tà thuật và quỷ hồn quấy phá không thể tưởng tượng đó, Từ Phong càng cảm thấy vụ án này quá trùng hợp.
Đặc biệt là trước đây Ông Tấn Hoa và Bạch Trân Trân từng gặp Vương Chí Thanh, chính miệng Bạch Trân Trân nói trên người hai anh em này có vấn đề, hơn nữa họ lại trùng hợp là con trai của Thái A Muội và Vương Quan Hữu.
Cộng hết các điều kiện lại, nếu nói không có liên quan, chắc chắn là đang nói bừa.
Ông Tấn Hoa nói: "Lúc tôi điều tra Vương Chí Thanh, A Phong nói cái tên này có hơi quen, sau đó cậu ấy liền tìm được vụ án này."
Có thể nói trong sâu thẳm có một loại sức mạnh thần bí, đưa vụ án này tới trước mặt Bạch Trân Trân.
Đầu ngón tay của Bạch Trân Trân gõ nhẹ mấy cái trên bàn trà, sau một lúc, cô ngẩng đầu lên, nhìn sang Từ Phong và Ông Tấn Hoa ngồi đối diện.
"Cho nên, hai người nhận định như thế nào?"
Ông Tấn Hoa không lên tiếng, mà ra hiệu Từ Phong nói trước.
Từ Phong: "..."
Không muốn nói trước, nhưng tên không đáng tin Ông Tấn Hoa này đã đẩy anh ấy ra, anh ấy cũng chỉ có thể cứng da đầu nói.
Sau khi tổ chức ngôn từ, Từ Phong nói ra suy đoán của mình.
"Giả thiết lời khai của Vương Chí Thanh là thật, lời khai của bạn của Vương Quan Hữu cũng là thật, nếu hai người họ đều không nói dối, vấn đề nhất định nằm ở trên người Vương Quan Hữu.
Từ Phong biết mình không biết nhiều về thủ đoạn huyền môn, sau khi nói xong suy đoán của mình, Từ Phong nhìn Bạch Trân Trân, hỏi một câu.
"Trong huyền môn có phải có một loại thuật phân thân, thuật Khôi Lỗi gì đó không? Có thể để cùng một người đồng thời xuất hiện ở những nơi khác nhau?"
Nếu có thuật pháp như thế này, vậy người giết chết Vương Kiến Châu chưa chắc là Thái A Muội, dù sao thì Vương Quan Hữu cũng không phải không thể quay lại giết cha ruột của mình.
Bạch Trân Trân: "Chắc có, tôi không rõ lắm."
Hiển nhiên hai người này đều coi Bạch Trân Trân là đại lão huyền môn, nhưng trên thực tế, Bạch Trân Trân chỉ là tay ngang thiên phú rất tốt mà thôi, Đỗ Văn Khiết và Hách Cầm Vận có việc nên đi hết, đồ họ cho cô, cô còn chưa xem hết, có thuật pháp này hay không, cô thực sự không rõ.
Từ Phong, Ông Tấn Hoa: "..."
Ánh mắt hai người nhìn Bạch Trân Trân một lời khó nói hết, mà Bạch Trân Trân ho khan một tiếng, ngữ khí tăng thêm vài phần nghiêm túc.
"Phái hệ trong huyền môn không ít, cũng không phải tất cả thuật pháp đều phơi bày ra ngoài, luôn có người có một số thuật pháp bí mật như thế, người khác không biết cũng bình thường."
Bạch Trân Trân cố gắng để mình biểu hiện ra dáng vẻ lý lẽ hùng hồn, càng nói cô càng cảm thấy mình nói có lý.
"Hơn nữa, Vương Chí Kiệt và Vương Chí Thanh rõ ràng có vấn đề, Vương Chí Thanh đó đã bị ngốc từ năm mười tuổi, trong này phải có nguyên nhân, tôi thấy bộ dạng của anh ta, giống như hồn phách bị thứ gì gặm mất một phần, cho nên mới khiến anh ta biến thành bộ dạng kẻ ngốc này..."
Linh hồn của Vương Chí Thanh không phải khuyết thiếu bình thường, chính vì như vậy, mỗi lần ăn uống, anh ta đều sẽ nảy sinh dục vọng nuốt chửng với người đồng căn đồng nguyên với linh hồn của mình là Vương Chí Kiệt.
Cho nên hôm đó, sau khi Vương Chí Thanh ăn hết cơm sườn, sẽ thèm thuồng Vương Chí Kiệt, bày ra bộ dạng muốn ăn tươi nuốt sống anh ta vậy.