Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 473 - Chương 473:

 Chương 473: Chương 473: Chương 473:

Mà hiển nhiên Vương Chí Kiệt cũng đã quen với bộ dạng này của anh trai mình, tất nhiên anh ta biết một số cách trấn an anh trai, cộng thêm chắc trong nội tâm Vương Chí Thanh cũng không muốn hại em trai mình, cho nên mới gượng ép áp chế cơn thèm của mình.

Nhưng linh hồn của anh ta không phải khuyết thiếu bình thường, do bản năng cầu sinh, linh hồn còn lại luôn muốn bổ sung toàn vẹn bản thân, Vương Chí Kiệt ở bên anh ta lâu sẽ có nguy hiểm bị nuốt chửng.

Với chút phương pháp trấn an vặt vãnh đó của anh ta, căn bản không gắng gượng được bao lâu.

"Cả nhà họ Vương đều có vấn đề, người đang yên đang lành cũng sẽ không khuyết thiếu linh hồn, nếu người nhà họ Vương biết một số thứ tà môn ngoại đạo, vậy cũng không khó giải thích những mảnh vỡ linh hồn trên người họ..."

Ông Tấn Hoa gật đầu, tán đồng lời Bạch Trân Trân nói.

"Cô Bạch, cô nói đúng, chắc chắn nhà họ Vương có vấn đề, cái chết của Vương Kiến Châu đoán chừng có ẩn tình khác, chúng ta đến xưởng đóng giày này xem thử."

Anh chốt hạ, sau khi nói xong mới nhìn sang Từ Phong: "A Phong, cậu thấy sao?"

Từ Phong: "..."

Đã quyết định rồi mới hỏi ý kiến của anh ấy, muốn nghe cái gì? Nghe anh ấy nói được sao?

Trong lòng Từ Phong có hơi không vui, nhưng con người anh ấy không phải kiểu người bảo thủ tự phụ, biết rõ sai cũng chết không thừa nhận.

Sau khi hít sâu một hơi, Từ Phong bình tĩnh lại, sau đó gật đầu nói: "Được."

Bạch Trân Trân nhìn hai người tiếp xúc rất nhiều với mình trước mặt, sau khi do dự một lúc, nói ra chuyện mình và Trần Tiểu Sinh gặp phải.

Từ Phong, Ông Tấn Hoa: "..."

Không phải, Bạch Trân Trân đột nhiên nói cái này với họ, là muốn nhờ vả họ sao?

Ông Tấn Hoa nói: "Cô Bạch, cô có gì cần chúng tôi giúp sao? Chúng tôi nhất định sẽ xông pha, quyết không từ nan."

Bạch Trân Trân: "Anh nghĩ nhiều rồi, chuyện này các anh không giúp được."

Đối phương dùng thủ đoạn huyền học, hai người này là cảnh sát thật, nhưng chuyện của huyền môn, cảnh sát tới cũng vô dụng, hai người họ thân thiết với Bạch Trân Trân như vậy, tới cũng chỉ là tặng món, chỉ là thêm hai người bị người ta dòm ngó mà thôi.

"Kẻ đứng sau đã hại Trần Tiểu Sinh mấy lần rồi, tôi không thể nào lần nào cũng cứu được anh ta..."

Cho nên Bạch Trân Trân đã vẽ bùa lên người Trần Tiểu Sinh, chỉ cần cách hai tháng vẽ lại một lần là được, cái này an toàn hơn nhiều so với bùa hộ thân.

Bùa chú đó vẽ trong cơ thể Trần Tiểu Sinh, cho dù lột da của anh ta ra, vẫn không thể loại bỏ bùa đi.

Bạch Trân Trân: "Cho nên, hai người các anh cũng rất thân với tôi, kẻ đứng sau đó sớm muộn cũng sẽ dòm tới các anh, sau đó lợi dụng các anh làm một số chuyện không ra gì với tôi."

"Tôi thì không sao, dù sao thì người ưu tú luôn bị người ta đố kỵ, nhưng đoán chừng hai các anh không chống lại được..."

"Cởi áo ra đi, đến bàn ăn nằm, tôi vẽ bùa cho các anh."

Từ Phong, Ông Tấn Hoa: "..."

Hai người đưa mắt nhìn nhau cả buổi, cuối cùng vẫn cởi áo ra, ngoan ngoãn nằm trên bàn ăn.

Trần Tiểu Sinh nhìn cơ bụng rõ ràng của Từ Phong, không nhịn được đưa tay nắm lấy cánh tay của Bạch Trân Trân, anh ta run giọng nói: "Sư phụ, tôi không yên tâm, cô có thể chịu được không?"

Vừa nãy chỉ vẽ cho một mình anh ta, Bạch Trân Trân đã hôn mê bốn tiếng, bây giờ cô lại vẽ hai người, liệu Bạch Trân Trân có hôn mê lần nữa không?

Anh ta lo lắng cho sức khỏe của Bạch Trân Trân.

Bạch Trân Trân vỗ vai Trần Tiểu Sinh, nói với anh ta một hiện thực tàn khốc: "Tiểu Sinh, có chuyện tôi không muốn giấu anh, thế nào anh cũng phải biết chân tướng sự việc mới được."

Trần Tiểu Sinh: "Hả?"

Bạch Trân Trân bày tỏ, sở dĩ vẽ cho Trần Tiểu Sinh phí sức như thế là bởi vì thân thể này của anh ta không ổn, tố chất thân thể quá kém, Bạch Trân Trân phải bỏ ra nhiều hơn một chút.

"Thân thể của họ tốt hơn anh nhiều, chắc tôi không cần hao tổn bao nhiêu đã được rồi."

Trần Tiểu Sinh: "!!!"

Trên thực tế, Bạch Trân Trân không nói đùa, cô vẽ cho Từ Phong và vẽ cho Trần Tiểu Sinh cùng một quá trình, nhưng sau khi vẽ xong, trạng thái của cô trông vẫn rất tốt.

Tuy hơi có chút uể oải nhưng sau khi uống chút canh gà hầm nhân sâm, cô lập tức lại khỏe khoắn lên.

"Trưởng khoa Ông, tới anh rồi."

Dáng người của Ông Tấn Hoa cũng cực tốt, cơ bụng tám muối trông còn đẹp hơn Từ Phong, Bạch Trân Trân suýt chút không khống chế được cơn háo sắc, huýt sáo với anh một cái.

Quả nhiên, kiểu người mặc đồ trông gầy cởi đồ lộ thịt này, mặc kệ xuất hiện lúc nào ở đâu đều có thể thu hút ánh nhìn của người khác vào một mình anh.

Bình Luận (0)
Comment