Cô mặc kệ Cầu Quốc Hoa nói thế nào, cố chấp nghỉ, bên phía nhà tang lễ thiếu một Nhập Liệm Sư là cô, chắc công việc của những người khác sẽ hơi bận hơn chút.
Nhập Liệm Sư tổng cộng chỉ có mấy người như thế, nếu Trần Tiểu Sinh lại xin nghỉ, với tính cách của Cầu Quốc Hoa, chắc chắn sẽ không đồng ý.
Cho nên Bạch Trân Trân mới hỏi.
Thế nhưng Trần Tiểu Sinh gãi đầu, cười he he: "Hôm qua lúc tôi ra ngoài mua rau gặp phải chú Cầu, tôi còn chưa nói chuyện muốn xin nghỉ với chú Cầu, chú Cầu đã bảo tôi nghỉ ngơi một khoảng thời gian..."
Bạch Trân Trân thốt lên: "Sao anh biết chú Cầu nói như thế không phải có ý đuổi việc anh?"
Cầu Quốc Hoa giống như Chu Bái Bì, hận không thể lợi dụng cấp dưới tới cực hạn, một người như vậy, có thể khi không cho Trần Tiểu Sinh nghỉ phép?
Chắc không phải hôm qua ông ta đụng độ với Bạch Trân Trân, cho nên cố ý gây phiền phức cho Trần Tiểu Sinh chứ?
Nhưng sự thật chứng minh, Bạch Trân Trân nghĩ nhiều rồi.
"Mới đầu tôi cũng tưởng như vậy, thế là hỏi chú Cầu có phải muốn đuổi việc tôi không, thế nhưng chú Cầu trực tiếp cho tôi một tai, còn mắng tôi một trận."
Nhớ lại cảnh tối qua, Trần Tiểu Sinh không nhịn được cười ngốc.
"Chú Cầu, chắc chú không đùa với tôi đấy chứ? Tôi mới tới bao lâu, sư phụ tôi đã nghỉ rồi, chú lại cho tôi nghỉ, chắc không phải chú muốn nhân lúc sư phụ tôi vắng mặt, đá tôi ra khỏi nhà tang lễ đấy chứ?"
Đây là chuyện xảy ra trước khi anh ta gặp được Ông Tấn Hoa và Từ Phong, lúc anh ta mua đồ ở siêu thị, vừa hay gặp được Cầu Quốc Hoa.
Vốn dĩ Trần Tiểu Sinh muốn xin Cầu Quốc Hoa nghỉ mấy ngày, anh ta muốn ở nhà chăm sóc Bạch Trân Trân, nhưng còn chưa đợi anh ta lên tiếng, Cầu Quốc Hoa đã lên tiếng cho anh ta nghỉ trước.
Trần Tiểu Sinh luôn cảm thấy là lạ chỗ nào, cho nên mới hỏi vậy.
Anh ta cũng sợ mình mới chuyển chính thức đã bị Cầu Quốc Hoa tìm cớ đuổi đi.
Kết quả mới hỏi ra, Cầu Quốc Hoa đã tai đầu anh ta, tức giận nói: "Nghĩ gì vậy? Chỉ là thấy sắc mặt cậu không tốt lắm, cho cậu nghỉ ngơi thêm mà thôi."
"Còn có dạo này không phải sư phụ cậu cũng nghỉ ngơi sao? Con bé cũng không có bạn bè gì, đoán chừng nghỉ ngơi chính là một mình ở nhà, cậu ở bên con bé, cũng có thể dẫn nó ra ngoài dạo, đừng để nó một mình ngột ngạt ở nhà."
Cầu Quốc Hoa còn nói không ít, ông ta nói Bạch Trân Trân chỗ nào cũng tốt, chỉ là quá trạch, không thích ra ngoài, nghỉ lễ cũng chỉ nằm ở nhà nghỉ ngơi.
Cô cũng lớn rồi, tới lúc nên có bạn trai rồi, nếu không đợi vài năm nữa, lớn tuổi, vậy thì khó tìm bạn trai.
"Tiểu Sinh à, tuy cậu là đồ đệ của Trân Trân, nhưng cậu lớn tuổi hơn Trân Trân, cậu nên hiểu chuyện hơn nó một chút."
"Tôi biết Trân Trân xinh đẹp, nhưng xinh đẹp cũng không thể ăn như cơm, làm ngành của chúng ta, không ít người đều cảm thấy xui xẻo, nếu nó không muốn tìm người trong ngành thì nên tiếp xúc nhiều với người bên ngoài."
"Dù sao Trân Trân cũng xinh đẹp, chỉ cần nó muốn, chắc chắn có thể tìm được người đàn ông tốt, nhưng nếu nó ở nhà không ra ngoài, đàn ông tốt cũng sẽ không tự động chạy tới cửa, cậu nói đúng không?"
"Tôi lớn tuổi rồi, nói chuyện lải nhải, Trân Trân cũng không muốn nói những chuyện này với tôi, cậu thì khác, cậu là đồ đệ của Trân Trân, nó đối xử với cậu khác, cậu nên dẫn nó ra ngoài chơi nhiều hơn, xem thử có thể gặp được người thích hợp không."
"Con gái lớn lên xinh đẹp như thế, lại giỏi giang, tốt xấu nó còn có căn nhà, nếu nó muốn, cho dù hạ thấp điều kiện chút, cũng có thể tìm được mối tốt."...
Cầu Quốc Hoa nói rất nhiều, lời trong ý ngoài tổng kết thành một câu, chính là bảo lúc Trần Tiểu Sinh nghỉ phép ở nhà thì nên dẫn Bạch Trân Trân ra ngoài nhìn ngắm thế giới nhiều chút, xem thử có thể may mắn gặp được người đàn ông tốt không.
Bạch Trân Trân chỉ mình, khó tin nói: "Chú Cầu nói tôi lớn tuổi rồi?"
Cầu Quốc Hoa đã sáu mươi lăm tuổi rồi, ông ấy còn không nói ông ấy lớn tuổi, Bạch Trân Trân mới hai mươi ba, cô lớn tuổi rồi?
Phụ nữ tuyệt đối không thể cho phép người khác nói mình lớn tuổi và không gả đi được, Bạch Trân Trân chạy vào phòng ngủ nhanh như gió, lấy điện thoại của mình ra.
Cô bấm số điện thoại của Cầu Quốc Hoa, tuôn ra một tràn với người ở đầu dây bên kia.
"Chú Cầu, có phải chú lớn tuổi quá, đầu óc không đủ dùng đúng không? Tôi không tìm bạn trai thì làm sao? Cần chú bận tâm như vậy sao?
"Còn nói cái gì mà tôi không tìm được người đàn ông tốt, không thể tìm người quá giàu có, không thể quá xem trọng vẻ ngoài và năng lực, phải xem người ta đối với tôi như thế nào..."