Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 478 - Chương 478:

 Chương 478: Chương 478: Chương 478:

"Thì ra tôi xinh đẹp lại có năng lực nên không xứng tìm một người tốt hơn?"

"Nhà tang lễ của chúng ta có năm Nhập Liệm Sư, Trần Tiểu Sinh đã ba mươi lăm rồi còn chưa kết hôn, sao chú không giục anh ta?"

"Cường Tử, anh Phong, Anh Hùng, tuổi của họ lớn nhỏ đều có, sao chú không bận lòng chuyện của họ? Chú chỉ mọc mắt trên người tôi thôi à?"

"Đừng lấy danh nghĩa vì tốt cho tôi nói này nói nọ sau lưng, chú biết không, làm như vậy rất ghê tởm, rất khiến người ta cảm thấy tức giận?"

"Có gì chú không thể nói trước mặt tôi sao? Trước mặt tôi chú làm trưởng bối tốt cởi mở, kết quả quay mặt đi liền nói với đồ đệ tôi rằng tôi không gả đi được, muốn bảo đồ đệ tôi dẫn tôi đi tìm đàn ông..."

"Tôi thiếu đàn ông như thế sao? Tôi phải tìm một người đàn ông gả đi đúng không/ Sao chú lại bận tâm nhiều như thế chứ?"

Bạch Trân Trân thực sự quá tức giận, cô hoàn toàn không khống chế được tính khí của mình, chửi mắng Cầu Quốc Hoa một trận.

Cầu Quốc Hoa ở đầu dây bên kia bị Bạch Trân Trân chửi ngốc người, nhiều lần muốn lên tiếng ngắt lời Bạch Trân Trân, nhưng lại bị Bạch Trân Trân chửi lại.

Buồn cười, cô muốn mắng người, còn có thể cho đối phương cơ hội lên tiếng sao?

Cầu Quốc Hoa bị chửi te tua, cuối cùng Bạch Trân Trân cũng thoải mái, không đợi Cầu Quốc Hoa giải thích, trực tiếp cúp điện thoại.

Sau đó cô cúp nguồn, bỏ điện thoại trong phòng.

Cầu Quốc Hoa ở đầu bên kia liên tục gọi cho Bạch Trân Trân mấy cuộc, đều hiển thị không thể kết nối với số điện thoại của đối phương, ông ấy chỉ có thể gọi cho Trần Tiểu Sinh.

Thế nhưng điện thoại kêu rất lâu, đều không có ai nghe.

Cầu Quốc Hoa: "..."

Cho nên ông ấy chỉ có thể chịu mắng không không vậy sao?

Cầu Quốc Hoa cảm thấy uất nghẹn, nhưng lại không có cách nào khác, cuối cùng ông ấy chỉ có thể ném điện thoại sang một bên, cúi đầu thầm buồn bực.

Mà Bạch Trân Trân lúc này đã mắng người xong, đang phấn khởi, lúc điện thoại của Trần Tiểu Sinh kêu lên, cô bảo Trần Tiểu Sinh đừng nghe, Trần Tiểu Sinh ngoan ngoãn nghe lời, quả nhiên không nghe điện thoại.

Tâm trạng của Bạch Trân Trân rất tốt, ngâm nga bài hát ăn sạch đồ ăn còn lại.

Cho dù là ở năm 1990. cũng phải kiên trì hành động sạch dĩa, dù sao thì lãng phí rất đáng xấu hổ.

Trần Tiểu Sinh đã bị cơn bùng nổ vừa rồi của Bạch Trân Trân dọa sợ, anh ta cẩn thận nhìn sư phụ mình, sau đó lén lút nuốt nước bọt, nhỏ tiếng hỏi: "Sư phụ, cô tức giận thật à?"

Bạch Trân Trân lắc đầu: "Không tới nỗi tức giận, chỉ cảm thấy chú Cầu lớn tuổi rồi, tư tưởng không bình thường, mọi việc làm giống như bị dở hơi, tôi cảm thấy sau này nên dẫn chú ấy đi khám bệnh."

Trước đây cũng không thấy Cầu Quốc Hoa quan tâm mình như vậy, hai người giữ quan hệ cấp trên cấp dưới, tuy Cầu Quốc Hoa là bạn tốt của sư phụ cô, nhưng cũng không chiếu cố cô bao nhiêu.

Không chiếu cố không nói, còn cố ý sắp xếp cho cô nhiều việc như thế, còn không tăng lương cho cô...

Tuy sau này Cầu Quốc Hoa nói những chuyện ông ấy làm đều là để rèn luyện Bạch Trân Trân, nhanh chóng bồi dưỡng cô, trở thành một người có thể đảm đương một mình, sau này có thể nhanh chóng tiếp quản nhà tang lễ.

Nhưng Bạch Trân Trân không tin.

Cô chưa từng tin trên đời có người miệng dao tim đậu phụ, cũng không tin lời cố ý sắp xếp gian khổ chính là để rèn luyện cô.

Rõ ràng có cách tốt hơn không phải sao? Lùi một vạn bước mà nói, cho dù Cầu Quốc Hoa thật sự muốn cô kế thừa nhà tang lễ, nhưng ông ấy cũng chưa từng hỏi cô có muốn kế thừa nhà tang lễ không, có muốn làm nhiều chuyện như thế để kế thừa nhà tang lễ không.

Nếu không phải bởi vì Bạch Trân Trân bây giờ là cô, không nói cái khác, chỉ riêng lần trước Cầu Quốc Hoa sắp xếp cô vào bang Hưng, hoàn toàn có thể lấy mạng của Bạch Trân Trân rồi.

Mặc kệ làm việc gì, để người đương sự biết là điều kiện tất yếu, lấy danh nghĩa vì tốt cho người khác, che giấu người ta, còn tự mình đa tình bày bố nhiều chướng ngại như thế, chỉ vì tăng độ khó kế thừa...

Bạch Trân Trân không muốn nói lời khó nghe, cô chỉ cảm thấy Cầu Quốc Hoa cũng chưa chắc quang minh chính đại như ông ấy biểu hiện ra.

Người đó cũng có lòng riêng, chỉ là không biết lòng riêng của ông ấy rốt cuộc là gì.

Mặc kệ nói thế nào, mắng người xong, chắc chắn cô hả dạ.

Bình Luận (0)
Comment